A Q không đông đảo tên, họ, quê tiệm đều khủng mờ, cho đến "hành trạng" trước kia thế nào cũng khôngrõ ràng nốt. Số là tín đồ làng Mùi đối với A Q xưa nay thì cần y làm cho công cho, hoặc chỉ đem y ra làm tròcười nhưng mà thôi, chứ không bao giờ có ai chú ý đến "hành trạng" của y cả. Mà bao gồm y tự tôi cũng chưahề khi nào nói cho tới chuyện đó hết. Chỉ có những thời gian cãi lộn cùng với ai thì họa hoằn y mới trừng ngược đôi mắt lênmà tuyên cha :
Nhà tao xưa kia bao gồm bề có thế bởi mấy mày kia! sản phẩm công nghệ mày thấm vào đâu!A Q không còn có công ty cửa. Y trọ ngay lập tức trong đền Thổ ly làng Mùi. Y cũng không có nghề nghiệpnhất định, chỉ đi làm thuê có tác dụng mướn cho những người ta, ai thuê gặt lúa thì gặt lúa, mướn giã gạo thì giã gạo, thuêchống thuyền thì kháng thuyền. Ngộ phần đa lúc công việc kéo nhiều năm thì y sinh sống lại trong công ty chủ trong thời điểm tạm thời hômđó, xong các bước lại đi. Mang lại nên, tín đồ ta có công việc bận bịu lắm thì còn nhớ đến A Q, nhưng nhớ lànhớ công ăn uống việc làm, chứ nào đề nghị nhớ gì đến "hành trạng"! Rồi đến lúc quá trình rỗi thì luôn luôn cả A Qngười ta cũng chả ghi nhớ nữa, còn nói gì cho "hành trạng"!
Ấy chũm mà bao gồm một lần, một ông lão nào sẽ tâng bốc y một câu như sau : "A Q được việc thật !" Lúcđó A Q đang đánh è đứng trước lão, người bé gò và cỗ uể oải ; fan ngoài chả ai đọc lão kia nói thậthay chế giễu, nhưng mà A Q vô cùng lấy làm cho đắc ý.
Bạn đang xem: Aq chính truyện tóm tắt
A Q lại có tính từ bỏ cao. Cả từng ấy mặt dân trong buôn bản Mùi, y tốt nhiên không đếm xỉa cho ai cả.Cho đến hai cậu thiết bị trong xóm cũng vậy, y vẫn xem thường hết sức. Phú cậu trang bị giả, ngày sau có thểthành thầy tú mang dã. Cụ gắng nhà bọn họ Triệu với Cụ rứa nhà họ Tiền là hai fan mà trong làng ai ai cũng kínhtrọng, bởi vì hai vậy gia tứ đã giàu có, lại nhì cậu bé là hai cậu trang bị ; nắm mà chỉ một mình A Q là không ravẻ sùng bái lắm. Y nghĩ về bụng : "Con tớ ngày sau lại không có tác dụng nên, to bởi năm bằng mười đồng chí ấy à !".Hơn nữa, A Q lại hoàn toàn có thể lên mặt đối với tất cả làng Mùi ở đoạn y sẽ lên thị xã mấy bận, tuy vậy y có trọng gì lũphố phường. Thì ví dụ như cái ghế dài ba thước, rộng cha tấc, ở làng Mùi gọi là mẫu "ghế dài", A Qcũng call là "ghế dài", núm mà bên trên huyện họ lại gọi là "tràng kỷ"! Y nghĩ bụng : "Gọi như vậy là sai! Làđáng cười cợt !" ngơi nghỉ làng Mùi, rán cá, tín đồ ta khi nào cũng bỏ thêm một vài ba lá hành dài bằng cha đốt tay, thếmà trên huyện, họ lại mang đến nhánh hành thái thỏ vào! A Q suy nghĩ bụng : "Thế là sai, là xứng đáng cười!" Nhưngngười xã Mùi là những người dân nhà quê, chưa hề đi đâu cả, lại chẳng đáng cười hơn ai hết tốt sao? Mộtđời chúng nó chưa hề biết bên trên huyện người ta rán cá như thế nào kia mà!
A Q là fan "trước kia có bề có thế", kiến thức rộng, lại "được việc", kể ra cũng đã rất có thể gọi làngười "hoàn toàn" lắm rồi. Chỉ đáng tiếc là trong tín đồ y còn có một tí khuyết điểm. Tức bực nhất là ngaytrên đầu tất cả một đám sẹo mập mạp chẳng biết tự bao giờ. Tuy nhiên đám sẹo đó cũng là vật download của y,nhưng xem trong ý tứ y thì hình như y cũng chẳng cho là quý báu gì, bởi vì y kiêng tuyệt không dùngđến tiếng "sẹo" và tất cả những giờ âm tương tự âm "sẹo". Về sau cứ không ngừng mở rộng phạm vi dần, tiếng"sáng", giờ "rạng" cũng kiêng, rồi giờ "đèn", giờ "đuốc" cũng kị tuốt. Chẳng cứ người nào, bất kỳvô tình xuất xắc hữu ý nhưng phạm đề nghị huý là A Q nổi giận, mẫu đám sẹo đỏ ửng lên, y quan sát để review đối thủrồi kẻ không nhiều mồm không nhiều miệng là y chửi, kẻ sức yếu là y đánh. Nhưng lại chẳng biết nuốm quái nào, A Q thường vẫnthua nhiều hơn là được. Vì vậy y thay đổi dần dần chủ yếu sách, sau này chỉ lườm quân địch bằng một cặp mắtgiận dữ nữa nhưng mà thôi.
Bác nhà dòng vừa mở vừa xướng, mặt cũng tầm tã những mồ hôi là mồ hôi.
Thiên môn lớ ... Từng nào cửa giác mang đến về lớ! cửa ngõ nhân với Xuyên đường để lại lớ! chi phí A Q đâu?
Đưa đây!
Cửa Xuyên đường một quan lại này! quan năm này!
Giữa bấy nhiêu tiếng xướng ngân nga đó, tài chính A Q cứ thế dần dần luồn vào bên trong túi một đàn ngườikhác, mặt cũng như mặt y, cũng dầm dề những mồ hôi là mồ hôi. Cuối cùng, A Q đành tháo ra ngoàivòng, thua cuộc lưng bầy con tệ bạc mà quan sát vào với hồi hộp nắm cho kẻ khác, cho tới lúc tan sòng mớingậm ngùi trở vào đền rồng Thổ Cốc, nhằm hôm sau đã lại vác cặp đôi mắt sưng húp đi làm thuê.
Kể ra "mất ngựa chiến biết đâu ko phải là 1 trong những điều may mang đến ông già cửa ải". Đã có lần, A Q bất hạnhđược luôn một canh bạc, mà lại lần ấy cơ hồ nước lại như là thất bại.
Đêm hôm ấy, xóm Mùi rước thần. Theo lệ thường, làng có tổ chức một đám hát. Mặt rạp hát, cũngtheo lệ thường, gồm mấy sòng bạc. Đối cùng với A Q, giờ trống, tiếng phèng la mặt rạp như phảng phất sống đâungoài mười dặm mặt đường xa dội lại. Chỉ gồm tiếng xướng ở trong phòng cái là y nghe rành mạch. Y được luôn mấyhội. Tiền đồng thành tệ bạc hào, bội bạc hào thành tệ bạc đồng, tệ bạc đồng chất dần dần thành một lô ; A Q đắcý, mặt mày nở hẳn lên.
Này! Thiên môn hai đồng này!A Q lừng khừng rõ ai hành động với ai và vày cớ gì, chỉ thấy giờ mắng chửi, tiếng đánh đấm cứ ào àoloạn xạ cả lên, choáng cả lao động trí óc một hồi khá lâu. Cơ hội y ngồi dậy được thì cộng đồng con bội nghĩa đã đổi mới đâu mất, cảbọn người xung quanh hồi nãy cũng không thấy một ai nữa! A Q cảm thấy gồm mấy khu vực đau ran lên nhưvừa bị mấy quả đấm, mấy cú đá vào người. Trước mặt y, một bầy đứng chú ý ra vẻ ngạc nhiên. A Q bànghoàng chạy về đền Thổ Cốc, rồi đến lúc định được thần hồn thì mới có thể sực lưu giữ ra rằng đụn tiền củamìnhcũng cất cánh đâu mất rồi. Trong thời gian ngày hội, đàn phường bạc đãi đều là tín đồ tứ chiếng, biết dò đâu đã cho ra manhmối?
Rõ ràng một đống tệ bạc đồng white xóa lên đó, mà lại là của mình, vắt mà hiện nay biến đâu mất! Cứcho là "con nó chiếm của cha đi" và tự mắng bản thân là "đồ nhỏ sâu" cũng vẫn không khuây được. Lần ấy, AQ new hơi cảm giác nỗi âu sầu của một cuộc chiến bại thật tình.
Nhưng chẳng mấy chốc là A Q lại đã chuyển bại thành thắng. Y vẫn dang cánh tay bắt buộc lên, rán hếtsức tiến công vào khía cạnh y luôn luôn hai bạt tai, nhức ran lên. Đánh xong, y trong khi đã hả dạ, tựa hồ tín đồ đánh làmình là tín đồ bị đánh bại lại là 1 trong những "mình" nào không giống ... Rồi một lát, y có cảm tưởng rằng y vừa new đánhmột đứa nào ấy, mặc dù còn đau cùng cả khía cạnh mũi. Y hả lòng hả dạ ngả sống lưng xuống giường.
Thế là ngủ thẳng.
AQ CHÍNH TRUYỆN
Lỗ Tấndtv-ebook
Chương 2: Lược thuật thêm về mọi chuyện đắc chiến hạ của AQ
Tiếng rằng AQ lúc nào cũng "đắc thắng", nhưng mà thật ra mãi đến ngày được Cụ nạm nhà họ Triệu tátcho mấy tát tai vào phương diện thì y mới khét tiếng hẳn.
Đưa hai quan tiền rượu kỉnh bác khán dứt xuôi rồi, AQ uất ức về nhà, ngả sườn lưng xuống giường, nghĩbụng: "Thời buổi này, hết nơi nói! con đánh ba !" tuy vậy y lại sực suy nghĩ ra rằng: Cụ vắt nhà chúng ta Triệu oaivệ biết từng nào mà tôi cũng xem như là bà nhỏ mình, cho nên y lại dần dần tỏ vẻ đắc ý. Rồi y đứngdậy, hát bài xích "Gái góa thăm mồ" với đi tới quán rượu. Trong những lúc đó, y bao gồm cảm tưởng là Cụ chũm nhà họ Triệuvẫn là nhân vật oai vệ hơn ai hết.
Nói nghe ra có vẻ lạnh lùng, nhưng từ hôm AQ bị đánh, quả nhiên người làng đối với y xem chừngkiêng nể hơn trước nhiều. Thấy vậy, AQ suy nghĩ bụng: "Hẳn bao gồm lẽ cũng chính vì mình là bực cha Cụ cố gắng nhà chúng ta Triệu!" thật ra, nào có phải thế. Theo lệ thường, ở làng Mùi nếu tên Kèo viết tên Cột, anh tía đánh anh Nămthì xưa nay chẳng ai để ý đến cả. Tuy thế nếu gồm dính dáng mang đến một nhân vật dụng "xù" như là Cụ vắt nhà họ
Triệu chẳng hạn thì mới gồm tiếng đồn. Lúc đã gồm tiếng đồn thì không những người đánh đã bao gồm danh gồm giámà luôn khắp cơ thể bị đánh cũng nhờ này mà lẫy lừng. Còn như nói tới sự yêu cầu trái thì cố định là lỗi về AQrồi, không cần phải bàn nữa. Lý do vậy? Thì cả lẽ Cụ thế nhà họ Triệu lại hoàn toàn có thể có lỗi được hay sao?
Nhưng, nếu như AQ bao gồm lỗi, thì sao bạn ta lại có vẻ kiêng nể y hơn trước? nào ai biết đâu đấy! Kẻ xuyên tạcthì cho rằng hoặc giả là vì AQ nói y là bà bé với Cụ thay họ Triệu, mặc dù bị đánh đấy, song người ta vẫn erằng AQ nói cũng có thể có phần như thế nào đúng, thà kị nể y chút đỉnh có lẽ cũng êm hơn. Nếu chưa hẳn nhưthế thì có thể nói là AQ cũng như con trườn thái lao tế thánh, mặc dù cũng chỉ là 1 trong những con vật, chẳng không giống condê, bé lợn thường, tuy thế đã được Đức Thánh ngài nhúng đũa vào rồi thì từng nào tiên nho đố bác nàodám rượu cồn vào nữa!
Từ kia AQ khoái chí được mấy năm ròng.
Rồi, đến mùa xuân năm nọ, AQ say mềm bước đi trên con đường làng, đột nhiên thấy lão vương Râuxồm đã mình è trùi trụi, ngồi bắt rận bên một góc tường bên dưới bóng khía cạnh trời. Bất giác, AQ cũng nghengứa ran cả mình lên. Loại lão vương Râu xồm này, râu vừa xồm lại vừa lắm sẹo, trong buôn bản vẫn quen thuộc gọilà lão vương Sẹo Xồm, nhưng AQ loại bỏ chữ "sẹo" đi. Và AQ khinh thường lão ra mặt. Cứ vào ý tứ AQ thì sẹochẳng lấy gì làm cho lạ cả, chỉ bộ râu quai nón kia new là kỳ quặc, mới là chướng mắt. Cụ rồi AQ sẽ ngồixuống cạnh vương Râu xồm. Kể ra, nếu là kẻ khác thì không phải AQ đang ngồi một cách vô ý vô tứ nhưvậy. Cơ mà lão râu xồm này thì hại cóc gì nhưng mà chẳng ngồi! Nói trắng ra, AQ chịu đựng ngồi như vậy này là vẻvang đến lão ta lắm rồi.
AQ cũng toá mảnh áo cộc đụp rách rưới ra, và cũng mằn mò, kiếm tìm tòi một lúc. Chẳng biết vì chưng áo new giặthay bởi vì AQ lơ đễnh nhưng mà một hồi tương đối lâu, y chỉ bắt được có bố bốn nhỏ thôi! Liếc qua cạnh bên thấy lão râuxồm vẫn làm luôn luôn một thời gian ba, bốn, năm, sáu con, cùng cứ bé này đến bé khác, chét vào răng, hớt tóc ngheđánh "bụp" lên từng giờ một!
AQ lúc đầu còn thất vọng, sau phải cáu lên. Làm sao cái lão vương vãi Râu xồm khinh ghét thế kia nhưng mà lạibắt được nhiều rận như vậy, còn mình thì ít ỏi thế này, liệu có còn gì khác là thể thống nữa? Y hy vọng tìm đã cho ra mộthai chú rõ to, cố mà vẫn không được! Tìm đi tìm kiếm lại, mãi mới được một chú choai choai. AQ nét mặthầm hầm, nhét vào giữa cặp môi dày, rán rất là cúp một cái, cầm cố mà tiếng quắp lại chỉ tẹt một tiếng, vẫn
Lão "Tây giả" đi lại gần.
Thằng trọc! Đồ nhỏ lừa!Xưa ni AQ thấy hắn, vẫn chỉ chửi âm thầm trong bụng. Nhưng lại lần này vì chưng "chính khí" nhưng mà nổi giận, vàvì hy vọng trả thù, nên trong khi vô tình y đã thốt thành lời. Nào ngờ "thằng trọc" vẫn hầm hầm bước tới, taycầm chặt loại ba-toong sơn vàng cơ mà y vẫn gọi là dòng gậy đại tang. Vào giây lát, y biết tức thì là có lẽ rằng hắnsẽ đánh, cho nên vì vậy y triển không còn gân, đống cả nhì vai lên mà ngóng ... Thì quả nhiên, đốp, đốp! tựa hồ loại gậy kiađã giáng vào đầu y rồi!
Tớ nói thằng cơ cơ mà!AQ chỉ đứa bé xíu đứng mặt cạnh, phân bua.
Đốp! đốp! đốp!
Đấy lại là việc nhục nhã vật dụng hai trong ký ức AQ. Cũng may là ngay lập tức sau mấy giờ đồng hồ đốp! đốp! kia thì
AQ đang lại tựa hồ cho thế là hoàn thành hẳn đi một chuyện, cùng y đã cảm giác trong bạn nhẹ nhõm. Vả lại,"quên" là dòng bửu bối gia truyền, siêu thần hiệu của AQ trong những trường thích hợp này. AQ chậm trễ đi tớiquán rượu, dường như đắc ý.
Nhưng trước mặt y, cô tiểu chùa Tĩnh tu đã nơi đâu đằng kia đi lại. Ngày thường, cứ từng lần chạm chán côtiểu này là vậy nào AQ cũng chửi một câu, huống hồ nước hôm nay, sau thời điểm y vừa bị nhục. AQ sực lưu giữ điều gì,thế là lại nổi giận. Y suy nghĩ bụng: thì ra vì từ bây giờ ông bước đi ra cửa là gặp gỡ ngay rước mày. Thảo nàoxúi quẩy như thế!
AQ cách tới, nhổ một bãi nước bọt bong bóng đánh toạch một cái:
Khạc! Phì!Cô tè cứ cúi đầu đi, không ngoảnh lại. AQ sấn đến gần cô ta, thốt nhiên giơ tay xoa tức thì vào loại đầu vừamới cạo, mỉm cười gắn lên và nói:
Con trọc! Về cấp tốc lên, sư núm chờ tê kìa!
Ngứa chân ngứa ngáy khó chịu tay à?
Cô tiểu phương diện đỏ bừng, vừa nói vừa rảo bước. Bao nhiêu fan trong quán rượu phần đông cười ồ lên. Thấytrò chơi của bản thân có bạn thưởng thức, AQ càng tốt hứng tợn:
Sư vắt sờ được, tớ lại không sờ được à?Rồi AQ véo một cái vào má cô tiểu. Bao nhiêu người trong quán lại mỉm cười ồ lên một thôi nữa. AQ đắcý. Hy vọng cho từng ấy "khán giả" được hài lòng, y rán mức độ véo luôn một loại nữa thật mạnh vào má cô bérồi bắt đầu buông tay.
Sau khi lập được "chiến công" này, AQ đang quên cả vương vãi Râu xồm, quên cả lão "Tây giả" rồi; vàhình như bao nhiêu nỗi bất bình, bao nhiêu điều "xúi quẩy" ngày hôm ấy những đã cọ được sạch sành sanh.Mà lạ thường thay, lúc này y nghe dường như người y vơi hẳn đi, khối lượng nhẹ hơn lúc bị mấy ba-toong tấn công đốp!đốp! vào đầu nữa. AQ hớn hở tựa hồ nước như phiêu lên tít mãi trên mấy từng mây.
Xa xa đằng cơ còn văng vọng nghe giờ cô đái chửi lồng trong tiếng khóc: "Cha thằng AQ! Đồtuyệt tự!"
Ha! Ha! Ha!AQ cười cợt đắc ý.
Ha! Ha! Ha! Ha!Bao nhiêu tín đồ trong tiệm rượu cũng cười, cũng thích chí gần bởi AQ.
Đàn ông trung quốc nhà mình hầu hết vốn có thể thành ông thánh ông thánh thiện cả. Chỉ tai sợ hãi vìmột lũ bọn bà mà thành ra hỏng hết! ... Bên Thương xưa kia vì một bé Đát Kỷ nhưng mà mất nước nhé! ...Rồi cho nhà Chu cũng vì một bé Bao Tự nhưng mà tan nát cơ thiết bị nhé! Đến như nhà Tần ... Tuy sử sách khônghề chép phân minh, nhưng họ cũng cứ mang đến là do vì bọn bà đi! ... Vị tất đang sai. Lại còn Đổng Trácnữa, thì cụ thể là bị bé Điêu Thuyền hãm hại đứt đi rồi! ...
AQ vốn là người hiền đức trung hậu. Bọn họ không biết rõ y tất cả từng được một vị tôn sư như thế nào dạylễ nghĩa mang đến hay không, nhưng đối với cái đạo "nam thiếu phụ hữu biệt" thì y xưa ni vẫn duy trì nghiêm lắm. Mộtmặt khác, so với dị đoan, tà thuyết, như đối với cô tiểu cùng chú Tây trả chẳng hạn, thì thật y tất cả cái "chínhkhí" không hề dung thứ bao giờ! lý thuyết của y có thể tóm tắt như sau: phàm là tè thì nhất định tất cả tưtình cùng với sư cụ, với phàm là lũ bà phụ nữ mà ra ngoài đường thì khăng khăng đi ve sầu trai; người lũ ông vẫn tròchuyện cùng người bầy bà đằng kia thì vớ là gồm tằng tịu gì rồi chứ chẳng không! Để trừng trị đồng đội chúngnó,AQ vẫn luôn luôn lườm chúng nó bằng một cặp mắt dữ tợn, hoặc rứa ý nói khổng lồ lên mấy câu "thọc gan" chochúng nó "chết cả ruột đi được"; còn nếu ở vị trí hẻo lánh thì y lén ra phía sau ném cho một hòn sỏi vàolưng!
Thế mà ai ngờ sắp đến tuổi "nhi lập" rồi, AQ lại bị một cô tiểu ám hại tạo cho tâm hồn cứ phơi phớilên. Xét theo lễ giáo thì trọng tâm hồn phơi phắn lên vì chưng một người đàn bà thật là điều không buộc phải có, vì thế đànbà quả là đáng ghét! giá bán như hôm ấy, cặp má cô tiểu không tồn tại chất gì nhớt nhờn thì AQ đâu cho nỗi nhưngười bị bùa mê? tốt là giá bán cặp má cô ta tất cả một lần vải bít hẳn đi thì có lẽ rằng AQ cũng không hẳn mê mẩnrồi! Năm sáu năm về trước, trong một rạp hát chật ních người, gồm một lần AQ đã véo vào đùi một mụnào, nhưng vì còn có manh quần, nên không tới nỗi mê mệt như hôm nay. Đằng này con tiểu tê lạikhông biết đậy đậy đi như thế cho; điều này đủ thấy dị đoan thật là khả ố!
AQ vẫn tiếp tục mơ màng: "Đàn bà! ..."
Đối với lũ con gái cơ mà y cho rằng "nhất định chỉ đi ve sầu trai", AQ đã các lần để ý đến chúng nó xemsao. Nhưng chúng nó hay nhiên không hề cười với y lúc nào cả. Cùng trong lúc nói chuyện với đàn bà, y đãcố ý chờ đón ... Nắm mà chúng nó cũng xuất xắc nhiên không nói tới chuyện tằng tịu nọ kia! ... A! Đó cũng làmột điều làm cho cho bọn bà khinh ghét thật, bọn chúng nó chỉ toàn là đạo đức nghề nghiệp giả cả.
Hôm đó, AQ trong nhà Cụ cầm họ Triệu, giã gạo một ngày trời. Ăn cơm tối xong, y ngồi thuốc lá dướinhà bếp. Nếu làm công trong nhà nào không giống thì nạp năng lượng cơm tối xong là y đi về nhà. Nhưng ở trong nhà Cụ Cố, cơm tốilại nạp năng lượng sớm hơn những nhà khác. Ngày thường trong nhà này ăn cơm dứt là đi ngủ ngay, lệ ko được đỏ đèn.Chỉ bao gồm hai trường hợp sệt biệt: một là ngày cậu Tú còn không thành đạt thì buổi tối lại, cậu hoàn toàn có thể đỏ đèn lênsôi kinh nấu ăn sử; nhì là thời gian nào AQ mang lại làm công thì cũng được phép đỏ đèn lên cơ mà giã gạo đêm. Vày cáingoại lệ này cần hôm ấy, trước dịp đi giã gạo, AQ còn ngồi hút thuốc.
Vú Ngò, bạn ở gái duy nhất trong công ty Cụ chũm họ Triệu, rửa bát đĩa kết thúc cũng tréo khoeo ngồi trênchiếc ghế dài mà lại nói mấy mẩu chuyện xì xằng với AQ.
Cụ bà ấy mà, hai từ bây giờ không ăn một hột cơm trắng nào đâu nhé! Chả là thế ông mong mua đàn bà hầu...AQ nghĩ về bụng: "Đàn bà! ... Bé vú Ngò, con chị em gái góa này nó cũng ..."
Mà mợ Tú cũng đến tháng tám này thì sinh hoạt cữ đấy nhé! ...AQ vẫn mơ màng:
"Đàn bà! ..."
Buông ống điếu xuống, AQ đứng dậy. Vú Ngò còn nói lải nhải:
Mợ Tú đơn vị ta ...Bỗng AQ xông tới quỳ sụp xuống trước phương diện mụ:
Chúng ta với mọi người trong nhà ... Bọn họ ... Nào!Im phăng phắc vào chốc lát.
"Ối giời ơi là giời ơi!" Mụ vú ngẩn đi một lúc, chợt run vắt cập, chạy ra bên ngoài la to, mấy giờ kêusau cùng của mụ nghe bên cạnh đó xen lẫn trong tiếng khóc.
AQ quỳ trước tường ngăn cũng ngẩn ngơ một thời gian rồi nhị tay vơ quàng lấy cái ghế không, nhàn nhã đứngdậy, tựa hồ cảm thấy bao gồm điều gì không hay. Y lúng túng trong bụng, tất tả nhặt mẫu tẩu thuốc, giắt vàothắt lưng, định đi giã gạo thì "đốp" một tiếng, rồi nghe như tuồng đòn cứ tấn công một thôi vào đầu. Y vộiquay lại, đang thấy cậu Tú đứng trước mặt, tay cầm một cái đòn tre lớn tướng.
Đồ có tác dụng giặc! Thằng này, ngươi ...Cái đòn tre cứ nhắm đầu AQ mà vấp ngã xuống. AQ đưa hai bàn tay lên ôm siết lấy đầu, thành ra đòn tre cứđánh vào mấy đốt tay, nhức nhói. AQ chạy thẳng ra khỏi nhà bếp, đòn tre vẫn vấp ngã vào sườn lưng một thôi khálâu. "Oẳng page authority tàn !" Cậu Tú dùng tiếng quan tiền thoại chửi theo.
AQ chạy vào trong nhà giã gạo, đứng một mình, còn thấy ngón tay tê đi, với còn nhớ ba chữ: "Oẳng patàn!"... "Oẳng page authority tàn!". Câu chửi bởi tiếng quan liêu thoại này sinh hoạt làng mùi xưa nay chưa hề ai dùng, chỉ cónhững fan tai mắt giỏi lui tới cửa ải mới sử dụng đến, cũng vì vậy mà nghe dường như đáng hại hơn vớ cảnhững giờ đồng hồ chửi khác, và cho nên đã vướng lại trong lao động trí óc AQ một tuyệt hảo rất sâu sắc. Vả lại lúc đó, AQcũng đang quên bẵng mẫu ý nghĩ về "đàn bà" lâu nay vẫn ám hình ảnh tâm hồn y. Tuy vậy sau trận đòn trận chửiđó, AQ mang lại câu chuyện như thế cũng call là lặng đi, và cảm thấy chẳng có gì đáng lo nghĩ về nữa. Y lại cứ đigiã gạo như thường. Giã được một chốc, y thấy bức, nghỉ tay, sẽ dỡ áo ra.
Đang tháo áo thì nghe quanh đó kia tất cả tiếng xôn xao. Bình sình AQ vẫn mê say xem đầy đủ đám ồn ào. Tứcthì y lần theo tiếng rầm rĩ chạy ra xe, cứ cố kỉnh lần mò vào tận nơi Cụ Cố. Giời tranh tối tranh sáng nhưng y cũng nhậnthấy trong đám người tấp nập, xốn xang đó, tất cả cả bà Cụ nắm đã nhị ngày trời không có hột cơm trắng nào trongbụng, cả thím Bảy Trâu nhà bên cạnh, cả hai chưng Triệu Bạch Nhãn, Triệu bốn Thần, hai người bà conchính tông cùng với nhà nuốm Cố.
Mợ Tú tay dắt vú Ngò thoát ra khỏi buồng công ty dưới, mồm nói:
Nào, vú cứ ra phía bên ngoài này, chuyện gì nhưng lẩn vào trong phòng định ...Thím Bảy Trâu đứng cạnh cũng nói gom:
Thì ai chẳng biết u là fan chính đính? ko thể như vậy mà lại định làm cho liều!Vú Ngò chỉ nức nở khóc, miệng lẩm bẩm, chẳng ai nghe rõ ra đồ vật gi cả.
AQ nghĩ: "Hừ vui quá! Con chị em gái góa này định giở trò đời gì nắm này?" Rồi chạy mang lại bên bác bỏ Triệu
Tư Thần, gồm ý dò xem mẩu chuyện đầu đuôi nắm nào. Bổng Cụ vậy Triệu vùn vụt chạy tới, tay cầm dòng đòntre to tướng. Thấy đòn tre đó, AQ sực suy nghĩ ra rằng mẩu chuyện này với trận đòn hồi nãy nhất định códính dáng vẻ với nhau. Quay bản thân lại y định chạy về bên gian nhà giã gạo. Bất đồ loại đòn tre đang chắnngang con đường về. Nuốm là y lại xoay trở lại, đâm đầu chạy thẳng, cầm nhiên là lủi ra phía cửa ngõ sau. Ko mấy
AQ CHÍNH TRUYỆN
Lỗ Tấndtv-ebook
Chương 4: sự việc sinh kế
Lễ bái từ bỏ tạ ở trong nhà họ Triệu xong xuôi, AQ về cho đền Thổ ly thì khía cạnh trời đã lặn. Y dần dần cảmthấy trong khi trên đời gồm cái gì là lạ. Nghĩ về đi nghĩ về lại, y nhận biết rằng: lý do chỉ vày y ngơi nghỉ trần. Sựcnhớ còn một mảnh áo cộc kép, y liền rước khoác vào, rồi ngả lưng xuống cho tới lúc tỉnh giấc, mở mắt rathì ánh mặt trời vẫn chói lọi trên mái tường phía tây mặt kia. Y ngồi dậy, lẩm bẩm:
Mẹ kiếp!Thế rồi, cũng giống như mọi hôm sau khi ngủ dậy, AQ bước ra, đi rong trên tuyến đường làng. Bây giờ, ykhông nghe domain authority thịt buốt như thời điểm ở trằn nữa, nhưng từ từ y lại cứ cảm thấy trên đời tất cả cái gì là kỳ lạ thật.Tuồng như tất cả bầy đàn bà đàn bà làng hương thơm từ lúc này trở đi thiên nhiên đua nhau mà lại hổ ngươi. Cứthấy phương diện AQ đâu là chúng nó xô nhau trốn biệt vào tận trong cửa.
Xem thêm: Giáo dục giới là gì ? tầm quan trọng của giáo dục giới tính và tình dục toàn diện là gì
Thậm chí thím Bảy Trâu đang ngót năm chục tuổi đầu rồi cũng vậy, thím ta cũng học tập theo người khácvội tiến thưởng lẩn kị đi. Không rất nhiều thế, thím ta còn nhanh chóng gọi đứa đàn bà của thím non mười tuổi đầuvào nốt! AQ mang làm quái đản hết sức. Y từ hỏi: "Quái! sao cả bè cánh chúng nó độ này lại đua nhau học tập điệu bộcác cô tè thư như vậy là thế nào nhỉ? Mấy nhỏ đĩ này rõ khéo! ..."
Rồi tới những ngày sau, AQ càng thấy những sự quái đản khác nữa. Một là lão chủ quán rượu nhấtđịnh không phân phối chịu mang lại y nữa. Nhị là, lão tự ở đền Thổ ly cũng nói lảm nhảm như muốn ngỏ ý thúcgiục y dọn đi vị trí khác. Ba là, ko nhớ rõ bao nhiêu ngày trời rồi, mà lại đã tương đối lâu, không thể có ngườinào gọi y đi làm việc vặt nữa! shop rượu không chào bán chịu thì nhịn đi cũng xong, lão từ hy vọng đuổi thì lầnlữa còn hoàn toàn có thể được, chỉ có điều không một ai gọi đi làm việc thì bị tiêu diệt đói. Đến nạm này thì thật là "mẹ kiếp"!
AQ không tài nào chống chịu nổi tình cảnh ấy nữa. Y đành đề xuất liều tìm tới mấy nhà công ty xưa ni vẫn thuêy có tác dụng vặt để dò coi tình hình, chỉ trừ bên Cụ rứa họ Triệu ra là không đủ can đảm tới. Nhưng thực trạng đã đổikhác. Đến đâu là y hệt như trong nhà sẽ thấy một lão lũ ông mặt mũi rất là khả ố cách ra xua tay đuổinhư đuổi nạp năng lượng mày:
Không có! không có! Đi đi! ...AQ cũng ngạc nhiên. Y nghĩ về bụng: đa số nhà này xưa nay vẫn phải mình làm thuê, cố gắng mà bây giờbỗng dưng không người nào có vấn đề gì nữa cả. Khăng khăng là có điều gì oái oăm phía trên chứ chẳng không. Để ýdò la, y new vỡ ra rằng: bọn họ có công việc gì là toàn đi điện thoại tư vấn thằng cu Don. Cái thằng cu D. Là 1 thằngnhãi con, gày gò, gầy yếu. Theo nhỏ mắt AQ thì nó còn thất bại cả lão vương Râu xồm nữa kia! ... Vắt màai ngờ chủ yếu cái thằng oắt con con này lại đã hớt ngang chén cơm của y! vì vậy, lần này y tức điên lên hơnlần làm sao hết. Trong những khi hằm hằm rảo bước, y bỗng nhiên vô tình giơ cánh tay lên, mồm nói:
Ngã thủ chấp (i i i) cương cứng (i) tiên cương (i i i) nỉ đả! (Chú giải của bạn dịch: Một câu hát tẩu mãtrong các tuồng cổ Trung quốc. Dịch nghĩa: Tay cầm con roi fe (tớ) sắp tới đánh mày. AQ vẫn luôn là kháchquen các rạp tuồng!)
Mấy hôm sau, vô tình AQ bỗng chạm chán thằng cu D. Trước tường ngăn xế qua nhà Cụ ráng họ Tiền. Tụcngữ tất cả câu: "Kẻ thù gặp mặt nhau thì đôi mắt trông thấy rõ mười mươi". AQ cách tới, cu D. Cũng giới hạn chânđứng lại.
AQ mắng và lườm cu D. Bằng một cặp mắt rất dữ tợn, rồi nhổ một bãi nước bọt:
Đồ súc sinh!
Tớ là tương tự sâu bọ, thỏa dạ chưa?
Câu trả lời nhún nhịn nhường của cu D. Trái lại tạo nên AQ càng điên tiết. Tuy nhiên trong tay AQ thời gian bấygiờ không sẵn có một cây "roi sắt" nên y đành phải vồ tới, dang cánh tay ra thế níu lấy loại đuôi sam củacu D. Cu D., một tay cố định đuôi sam của mình, còn tay kia nạm gò rước đuôi sam của AQ ... AQ cũng lậtđật gửi cánh tay còn thảnh thơi kia ra duy trì thật chặt rước đuôi sam của y. So với AQ độ trước thì sức vóc cu D.thấm vào đâu. Nhưng gần đây, buộc phải nhịn đói, y cũng gày gò, gầy yếu không khác gì cu D. ... Vày vậy, lựclượng nhì bên đối thủ thật là tương đương.
Bốn cánh tay giằng teo lấy hai dòng đầu, hai sườn lưng cũng đông đảo gò cong hẳn lại, in bóng lên tường ngăn vôitrắng xóa bên họ chi phí thành một đường vòng cung y như một chiếc cầu vồng color chàm, lâu có đến nửa giờđồng hồ nước là ít.
Những tín đồ đứng xem dường như muốn hòa giải, nói:
Hảo lớ, Hảo lớ!Một lũ khác cũng gào khổng lồ lên:
Hảo, hảo! (Lời tín đồ dịch: Hảo trong tiếng china còn tức là thôi, thôi.)Không rõ họ bao gồm ý hòa giải hay là khen, tuyệt là xúi giục. Cơ mà cả hai chú đều không người nào nghe thấy gìcả. Hễ AQ tiến lên tía bước thi cu D. Lùi lại ba bước, rồi cả nhị đứng lại. Mà lại cu D. Bước tới bố bước thì
AQ lại lùi tía bước, rồi cả hai lại đứng lại. Tất cả độ ngót nửa giờ, hoặc trả hai mươi phút cũng phải - nghỉ ngơi làng
Mùi không có đồng hồ nên cạnh tranh nói mang đến đích xác - đầu nhị chú phần lớn bốc tương đối lên, những giọt mồ hôi trán chảy đầm đìa... Bỗng thấy AQ quăng quật tay ra. Ngay trong lúc ấy, cu D. Cũng vứt tay ra nốt. Cả hai chú cùng một lúc đứng thẳngdậy, và một lúc lùi ra xa, rồi cả nhì lẩn vào đám người đứng xem.
AQ còn ngoảnh đầu lại:
Nhớ rước nhé! Con người mẹ mày!Cu D. Cũng ngoảnh đầu lại, chửi bới:
Con bà mẹ mày, nhớ lấy nhé!Trận "long hổ đấu" này kết viên đại khái có thể nói rằng là "bất phân chiến hạ phụ". Không biết người theo dõi cóđược chấp nhận lắm không, chính vì không nghe ai buôn chuyện gì. Tuy thế vẫn không một ai gọi AQ đi làm việc thuêcả.
Một hôm, trời ấm, gió thổi hiu hiu bao gồm khí vị ngày tiết hè. Cố mà AQ vẫn rờn rợn rét. Tuy vậy, lạnh lẽo cũngcòn rất có thể chịu được. Khổ tốt nhất là cái bụng đói. Mền bông, mũ lông cừu, áo, đều không còn cái nào nữa.Cả loại áo chẽn bông cũng cung cấp rồi. Hiện thời còn một cái quần, chả nhẽ cũng cởi nốt đi xuất xắc sao? Còn nhưcái manh áo kép rách kia thì lấy biếu người ta đóng góp gót dép họa gồm kẻ lấy, chứ đem cung cấp thì một đồng xucũng chả đắt! Đã các phen, AQ những ý muốn bắt được chuỗi tiền bé nhà ai tấn công rơi giữa đường,nhưng chưa hề thấy chuỗi làm sao cả. Cũng lại những phen, y cầm nhìn kỹ cả bốn ngóc ngách nhà cửa y ở, may tất cả thấy gìchăng, tuy vậy bốn ngóc ngách nhà cửa vẫn trống không, bao gồm gì đâu! AQ bèn quyết chí đi tìm ăn vậy.
Trên con phố làng, AQ lang thang đi tìm ăn. Y nhận thấy những tiệm rượu, phần nhiều hàng quà,
AQ CHÍNH TRUYỆN
Lỗ Tấndtv-ebook
Chương 5: Lên voi xuống chó
Mãi mang lại trung thu năm ấy, xóm Mùi mới lại thấy bóng AQ ... Cả làng không thể tinh được bảo nhau: AQ sẽ về!Bấy giờ bạn ta mới bao gồm kẻ từ hỏi: xưa nay nó đi đâu nhỉ? Xưa kia, những lần lên thị trấn về, AQ vẫn hớn hởchuyện trò với tất cả người. Tuy vậy lần này, ko thế. Do vậy không ai để ý đến. Chẳng lẽ AQ cũng cóthỏ thẻ một vài ba câu cùng với lão từ thường Thổ Cốc, cơ mà lệ hay ở làng Mùi, chỉ có thời điểm nào Cụ nạm họ
Triệu, Cụ cầm họ Tiền, hoặc thầy Tú Triệu lên thị xã kia thì fan ta mới xem như là việc quan trọng. Còn ngoàira, cả lão Tây trả kia có đi về cũng chẳng ai quan tâm nữa là AQ! bởi vì vậy nên lão từ bỏ cũng không đồn đạigì về việc AQ đi cả, bởi thế trong làng không có bất kì ai biết dắt mối gì.
Lần này AQ ở huyện về khác hẳn mấy lần trước. Trông y có vẻ là lạ. Trời đã nhọ mặt người tối. Y vàoquán rượu, cặp đôi mắt ngái ngủ. Y tới trước quầy, nắn trong lưng ra một tay đầy tiền đồng và bạc tình hào, xỉa ravà nói:
Tiền mặt phía trên này, rượu đâu chỉ dẫn đây?Y mặc mẫu áo kép mới, sống lưng đeo một cái ruột tượng nặng trĩu trĩu khiến cho cái thắt lưng sả hẳn xuốngđằng trước thành một con đường vòng cung. Sinh sống làng Mùi, vẫn có cái thói hễ thấy ai hơi gồm máu mặt thì ngườita vẫn nghĩ: đối với hạng tín đồ này thà kính trọng họ một chút còn hơn là tỏ vẻ khinh thường bỉ. Bây giờ, cho dù biếtrằng vẫn là AQ đấy, nhưng chưa phải như thằng AQ cùng với tấm áo rách dạo trước nữa. Cổ nhân bao gồm câu: "Sĩbiệt tam nhật, nhân thể đương quát mắng mục tương đãi" (Chú thích của người dịch: Một câu danh ngôn của Lã
Mông đời Tam quốc nói với bạn. ý nghĩa: bố ngày không chạm chán mặt một kẻ sĩ thì khi chạm chán lại, nên biết trọngđãi hơn hầu hết hôm, vì họ hoàn toàn có thể tiến bộ khác trước đây nhiều rồi.)
Vì vậy mà cả thôn Mùi, từ anh hầu sáng, ông chủ quán, khách hàng uống rượu cho tới kẻ qua đường, đốivới AQ ai nấy những tỏ ra vừa ngờ vực vừa kính trọng. Chưng chủ quán gật đầu đồng ý luôn mấy cái rồi kỳ lạ trò chuyệnvồn vã:
Kìa A Q! Đã về đấy à?
Vừa về xong.
Phát tài chứ? ... Thế bấy lâu ...
Ở trên thị xã mà!
Tin đó sáng sau đã lan ra mọi làng. Cả làng người nào cũng ước ao hiểu ra lai kế hoạch cái túi tiền và mẫu áomới của AQ. Vì vậy, ngoài quán rượu, vào tiệm trà cho tới dưới hiên đình, tín đồ ta chỉ trằm trồ dò latừng ấy chuyện. Tác dụng là AQ lại được tín đồ ta trọng vọng thêm.
Theo lời AQ thì xưa nay y làm cho công ở trong nhà Cụ Cử trên huyện. Duy nhất chút đó cũng đã khiến cho ngườinghe lấy có tác dụng kiêng nể rồi. Cụ Cử vốn là bọn họ Bạch, nhưng do cả vùng chỉ gồm một vậy là đậu cử nhân, nêntrong thời điểm xưng hô, cũng không cần phải dùng chữ "Bạch" mồng đầu lên trên nhì chữ cn nữa. Chỉ gọicụ Cử là người nào cũng hiểu rồi. Lối xưng hô này chẳng phải riêng gì mang đến làng Mùi. Chung xung quanh này cótrăm dặm mặt đường đất, ai ai cũng gọi như vậy. Đến nỗi có tương đối nhiều người lặng trí rằng rứa là họ Cử tên Nhân!Làm công ở trong nhà cụ Cử là một điều đáng trọng rồi, cố kỉnh mà AQ còn nói: y ko thích có tác dụng đó nữa vị cái cụ
Cử này thiệt ra cũng "mẹ kiếp bọn chúng nó" lắm! Mấy bạn được nghe câu chuyện này vừa tiếc rẻ vừa khoáichí. Khoái chí ở chỗ AQ không thèm thao tác làm việc với vắt Cử mà tiếc thấp là sao lại ko làm.
Vẫn theo lời AQ thì lần này y quay trở lại làng một phần nữa cũng nguyên nhân là y ghét bọn người bên trên huyện. Thìví dụ bọn chúng nó cứ gọi cái ghế dài kia là tràng kỷ, lại như thời gian rán cá bọn chúng nó cứ gia vị bằng nhánh hành.Nhất là dòng thói xấu y vừa khám phá ra, có nghĩa là cái kiểu bầy đàn bà phụ nữ lúc chúng nó đi đứng cứ ưỡnẹo trông đến khó coi. Tuy vậy, AQ cũng nhận rằng: bên trên huyện cũng có những điều xứng đáng phục. Tức nhưở làng mạc Mùi đánh bài bác thì chỉ biết chơi thứ bài bố mươi hai con, và chỉ có một mình lão Tây mang là biết chơi"mạt chược". Mà trên huyện thì đứa rực rỡ con new nảy mũi ra cũng nghịch mạt chược thành thạo rồi! Cứ để chú
Tây đưa ở làng tiến công thử với cùng một thằng ranh con trên ấy thì nhanh chóng thấy rằng chả khác gì "quỉ sứ vào điện
Diêm vương"! câu chuyện này phần lớn kẻ được nghe ai cũng đều lấy làm cho xấu hổ.
AQ vừa nói vừa rung lắc lư loại đầu, nước bong bóng cứ bắn vào mặt bác bỏ Triệu tư Thần đứng trước y. Câuchuyện chặt đầu này, ai nghe cũng đề xuất rùng mình rởn gáy. Dẫu vậy AQ lại nhìn quanh quất một hồi, bỗngdang cánh tay yêu cầu ra, nhằm mục đích vào chiếc cổ cò hương của lão vương Râu đã đứng nghe chú ý bổ ngayvào gáy:
S ... Sật!Lão vương Râu khiếp đởm hết vía thụt ngay cả đầu lẫn cổ xuồng, nhanh như chớp nhoáng, như đá tóelửa, trong khi đó thì fan nghe đứng bao quanh vừa hại hãi, vừa yêu thích thú. Sau đó, có mấy ngày trời,lão vương vãi Râu vẫn còn đó choáng váng cả đầu óc, độc nhất định không dám lại gần AQ nữa; những người dân kháccũng vậy.
Trước nhỏ mắt dân xã Mùi thời điểm bấy giờ, địa vị AQ dù chưa tồn tại thể nói rằng oai hơn Cụ núm họ Triệu,nhưng nói dao động thì cũng chẳng không nên bao nhiêu.
Chẳng bao lâu, lừng danh AQ sẽ lừng lẫy mang đến trong vùng khuê phòng làng mạc Mùi. Thực ra, vào làng
Mùi chỉ bao gồm hai nhà hoàn toàn có thể gọi là khuê phòng: ấy là đơn vị họ Triệu với nhà chúng ta Tiền. Trong khi chín phần mười,chả đơn vị nào là có khuê phòng cả; nhưng buồng bọn bà phụ nữ nào mà lại chẳng gọi là khuê phòng? đến nêndanh tiếng AQ phao khắp khuê phòng cũng cho là một trong sự kỳ lạ đi! các bà hễ gặp nhau là trầm trồ nhữngchuyện như là: thím Bảy Trâu vừa mua lại của AQ được một dòng quần lụa màu xanh da trời lam, cũ một tí,nhưng "chỉ có chín hào bạc thôi!", hoặc là mẹ bác Triệu Bạch Nhẫn - một tin khác nói chính là bà mẹbác Triệu tứ Thần cơ, chứ không hẳn là mẹ bác Triệu Bạch Nhẫn, chưa tồn tại tin nào đúng hơn, chờkiểm tra lại vẫn - cũng tải được một chiếc áo con nít bằng vải sa tây điều còn khá mới, cơ mà chỉ có tía quantiền, cứ chín mươi hai đồng nạp năng lượng một quan! cố rồi các bà người nào cũng cứ mong chạm chán AQ, tín đồ thiếuquần lụa thì hy vọng hỏi quần lụa, fan thiếu áo sa tây thì lăm le mua áo vải sa tây. Thấy AQ, ko nhữnghọ không trốn kị nữa mà thậm chí còn lại có rất nhiều lúc AQ đi đã tương đối xa rồi, chúng ta còn chạy theo, điện thoại tư vấn đứng lạiđể hỏi: "Chú AQ này, còn mẫu quần lụa như thế nào nữa không! không còn cả rồi à? ... Thế, áo vải vóc tây điều cũng được.Còn đấy chứ? ..."
Câu chuyện dần dà từ vùng khuê chống vào đến chốn khuê các. Số là trong những khi đắc ý, thím Bảy
Trâu vẫn đem mẫu quần lụa lên trình cụ ráng bà chúng ta Triệu xem qua. Cụ vậy bà lại nói lại với cụ nỗ lực ông cùng cứkhen rước khen để. Ngay buổi tối hôm ấy, ngồi trước mâm cơm, cụ rứa ông gửi chuyện kia ra đàm đạo cùngcậu Tú, rồi mang lại rằng: dòng thằng AQ này nhất quyết là có những sự tình khả nghi, chúng ta cửa ngõ cũngnên cảnh giác một tí ... Nhưng chưa biết nó còn tồn tại gì cài được nữa xuất xắc không? chắc hẳn rằng cũng còn tồn tại thứ tốtđấy. Phần thì bây giờ cụ ráng bà còn cần một chiếc áo gi-lê thứ tốt nhưng buộc phải cho rẻ.
AQ miệng vâng vâng dạ dạ, dẫu vậy lại uể oải lùi ra về. Cũng chẳng ai biết y tất cả nhớ mang đến hay không,thành ra cụ thế ông cũng vừa thất vọng, vừa bực mình, vừa lo ngại, mang đến nỗi quên không ngáp lâu năm nữa.Cậu Tú cũng bất bình với cách biểu hiện của AQ, nói:
Cái thằng Oẳng pa tàn này, đề nghị coi chừng! tuyệt là gọi ngay lão khán đến bảo cần đuổi ngay đi,không mang đến ở trong làng nữa là hơn hết!Nhưng cụ nắm ông mang đến rằng kiêng kị thế, sợ nó lại thù oán thù lôi thôi. Vả lại xưa nay rất nhiều đứalàm nghề ấy chả bao giờ chúng nó làm thói "gà què nạp năng lượng quẩn cối xay", vậy cần làng ta chẳng ngại gì sự đó.Còn bên mình thì đêm tối ngủ đến tinh thức giấc một tí là được rồi. Nghe bấy nhiêu lời nghiêm đường dạy,cậu Tú khôn xiết tán thành, vì chưng vậy cậu cũng lập tức thủ tiêu ý kiến đề nghị đem AQ "trục xuất cảnh ngoại". Một mặtkhác, cậu đon đả dặn dò thím Bảy Trâu tốt nhất thiết không làm cho câu chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài.
Nhưng ngày hôm sau, cơ hội thím Bảy đem cái quần đi nhuộm đen thì thím lại đem cả đông đảo chỗ khảnghi về AQ rêu rao với tất cả người. May nhưng thím không thông báo gì đến chuyện cậu Tú tất cả ý "trục xuất"AQ. Nhưng thay cũng đã là một trong những điều vô ích cho AQ rồi! Trước hết, chưng khán tìm kiếm ngay vào trong nhà y lấy quáchbức nghi môn. Y vắt biện bạch rằng, cái bức nghi môn đó Cụ nuốm bảo cần đem lên trình nuốm xem đã, nhưngbác khán vẫn duy nhất định chỉ chiếm lấy. Bác lại nhân dịp này vòi thêm một không nhiều "tiền rượu" hàng tháng nữa. Mộtsự thua thiệt khác mang lại AQ là từ bỏ hôm ấy về sau, lòng kính nể cùng sợ sệt của dân thôn Mùi so với y cũnggiảm giảm nhiều. Tuy không dám khinh xuất hiện đâu, nhưng xem gồm ý đã không muốn lại gần y nữa. Khôngmuốn gần y chưa phải vì sợ đánh "sật" một chiếc vào gáy như trước, mà lại là bạn ta chỉ "kính nhi viễn chi"nữa thôi.
Một bầy vô công rồi nghề lại núm đi khảo sát về AQ đã tạo ra manh mối. Thì AQ cũng chả đậy giếm gì aicả! Y cứ ngạo nghễ nói toạc tất cả những điều y vẫn làm. Bởi đó, bạn ta mới biết y chẳng qua chỉ nên mộtvai phụ không có gan trèo tường mà lại cũng không có gan chui ngạch. Y chỉ đứng nghỉ ngơi mé bên cạnh chuyền đồ gia dụng ramà thôi. Và, tất cả một đêm, y vừa bệ được một chiếc gói, còn lão trùm đã chui vào một lần nữa, thì trongnhà hét toáng lên; nạm là y chuồn thẳng, với ngay tối ấy, lập tức quăng quật huyện về tuốt làng Mùi. Rồi từ bỏ đấy trởđi, y cũng giải nghệ luôn nốt.
Đoạn tiểu truyện này càng làm cho tai hại cho danh giá AQ. Số là xưa nay dân thôn Mùi còn giữ cái thái độ"kính nhi viễn chi" cùng với AQ chỉ bởi lo y thù hằn. Ai ngờ chẳng qua y chỉ là một trong thằng ăn uống trộm và lại khôngcó gan đi trộm cắp nữa thì trái thật không có gì xứng đáng sợ.
AQ CHÍNH TRUYỆN
Lỗ Tấndtv-ebook
Chương 6: biện pháp mạng
Tối hôm mười tư rạng ngày rằm mon Chín niên hiệu Tuyên thống năm sản phẩm công nghệ ba, có nghĩa là hôm AQ báncái ruột tượng mang đến chú Triệu Bạch Nhẫn, vào hồi canh ba, lúc bốn giờ, một chiếc thuyền ván, mui đen,khá to ké vào bến trước bên họ Triệu thân lúc đêm khuya trời tối mò mò, dân làng đang ngủ say, khôngai hay biết được những điều gì hết. Và không mờ sáng thì mẫu thuyền đã rời ra khỏi bến, chỉ bao gồm mấy tín đồ trông thấy mà thôi.Sau lúc đang dò la, thầm thì thầm thụt cùng mọi người trong nhà khá lâu, tín đồ ta bắt đầu biết rằng: chính là thuyền công ty cụ
Cử.
Thuyền nhà núm Cử đã đưa tới cho làng mùi một nỗi lo âu hết sức lớn. Không đúng ngọ, cả làng đãnhốn nháo hẳn lên. Loại thuyền này về đây để gia công gì thì nhà thay Triệu rất là giữ bí mật. Mà lại trongcác tiệm rượu và những hàng nước, đâu đâu fan ta cũng đồn nở rộ rằng: đàn Cách mạng sắp tới vào huyệnnên cố gắng Cử chạy về làng mạc lánh nạn. Chỉ gồm thím Bảy là bảo ko phải. Thím ấy nói: chỉ bao gồm mấy hậu sự quầnáo cũ trên cầm cố Cử nhờ cất hộ xuống dựa vào giữ hộ, nhưng thế Triệu không sở hữu và nhận và đưa lại ngay. Chả là cậu Tú Triệuvà vậy Cử xưa nay không tương đắc gì, cho nên trong khi hoạn nạn, nhị nhà cố định không hoàn toàn có thể san sẻnỗi lo nỗi buồn cùng nhau. Vả lại thím Bảy ở ngay cạnh bên nhà cố kỉnh Triệu, thấy tận mắt, nghe tận tai, chonên chắc hẳn là ko sai.
Mặc mặc dù như thế, giờ đồng hồ đồn vẫn lan rộng ra. Bạn ta bảo nhau: dường như cụ Cử ko về, tuy thế cụcó viết một bức thư khôn cùng dài để triển khai thân với nắm Cố. Cụ gắng làng ta đã và đang nghĩ lại, và chũm cho rằng: cũngchả ăn hại gì phải đã đến gửi cái hòm lại. Cái cỗ ván ấy hiện thời nhét bên dưới gầm giường cố gắng bà nằm. Còn nhưtin tức về lũ Cách mạng thì gồm kẻ nói thiết yếu tối ngày hôm qua chúng nó đang vào thị xã rồi, chú như thế nào chú ấy áogiáp bạch, nón bạch, ăn bận white toát một loạt nhằm tang mang lại vua Sùng Chính.
Xua kia, AQ đang mấy lần nghe tín đồ ta kể tới cách mạng. Năm nay, y lại vẫn thấy chém bọn Cáchmạng độ vừa rồi. Tuy thế trong óc y đã tất cả sẵn một chủ kiến chẳng biết nguồn gốc từ đâu đến rằng: làmcách mạng tức là làm giặc; làm giặc có nghĩa là báo hại y. Vì vậy đề xuất xưa nay, y vẫn ghét cay ghét đắng bọn
Cách mạng. Ngờ đâu chính bọn đó đã tạo cho cụ Cử quý giá khắp vùng như thế kia cơ mà cũng buộc phải sợ,thì y cũng đã hơi lấy có tác dụng "lác mắt". Huống nữa là y lại thấy lũ lũ ông đàn bà khốn nạn ở làng mùi hương cuốngquít lên như vậy, thì y càng khoái chí. Y nghĩ về bụng: "Cách mạng cũng hay! Cách bà bầu cái mạng bằng hữu chúngnó đi! Ghét vượt đi mất! Giận vượt đi mất! ... Tớ, tớ cũng biến thành đi đầu hàng biện pháp mạng."
Gần đây, AQ túng thiếu, thành thử y cũng có thể có ý bất bình. Phần thì trưa hôm ấy, bụng đói, uống haibát rượu, vì thế y càng choáng ngợp say. Y vừa nghĩ ngợi vừa rảo bước, trọng điểm hồn lại nghe dịu nhànghớn hở lên. Rồi chả biết núm quái nào mà đột nhiên y đã tưởng tượng ngay lập tức rằng y là bạn cách mạng, với cảbọn dân xã Mùi đang thành "tù binh" của y cả rồi! trong những khi đắc ý, bất giác y hét to lên mấy tiếng:
Làm giặc nào! làm giặc nào!Dân xã Mùi bấy giờ những nhìn AQ bởi cặp mắt thấp thỏm vô cùng. Điều đáng buồn hại kia xưa ni ychưa từng thấy. Vì thế y ham mê chí vô hạn, chẳng không giống gì nắng và nóng tháng sáu cơ mà được hấp thụ nước đá vậy!Y càng hớn hở rảo cách và nói to:
Hay lắm! Tớ ước ao gì sẽ tiến hành nấy! Tớ ưa ai là tín đồ ấy được nhờ!Cắc, cắc, tùng, tùng! Ăn năn đà thừa muộn! Chỉ vày quá chén mà Trịnh hiền khô đệ bị thịt oan ... A ... A ...
Script has been disabled on your browser, please enable JS khổng lồ make this ứng dụng work.Một nhân vật kinh khủng của núm kỷ 20. Một thuật ngữ gớm điển, một căn bệnh quốc dân đương thời...Các bạn đã nghe đến bao giờ chưa? “Phép thành công tinh thần” ?
1.Đặt mình vào bối cảnh.
Lỗ Tấn là 1 chiến sĩ cách mạng của nhân dân trung quốc thế kỷ 20, dùng ngòi cây bút để chiến đấu, chiến đấu một phương pháp quả cảm, bền bỉ, đầy quyết chổ chính giữa và nhiệt độ huyết. Với ông, nghệ thuật là vũ khí biến hóa tinh thiên tài bào, để giác ngộ Quốc dân. Yêu thương nhưng không thể mù quáng bởi vì nó, đó là loại lòng yêu nước của Lỗ Tấn, yêu từ bạn nông dân xấu hàn, anh phu xe cộ nghèo khó, đến những thanh niên trí thức máu nóng sục sôi kế cận…
Trung Quốc thời bấy giờ, buôn bản hội rối ren, phạm vi hoạt động bị đế quốc phân tách năm sẻ bẩy. Ở địa phương “cai quản” vẫn là tầng lớp phong loài kiến cũ, mà lại rốt cuộc chỉ với bù nhìn, là tay sai cho đàn tư phiên bản độc ác, bầy áp quần chúng. # lao đụng vốn đã đau đớn vì làm nạp năng lượng đói kém, thất bát liên miên, nay lại bắt buộc chịu áp bức bóc lột đủ phong thái bởi lứa tuổi thống trị. Nhiều cuộc giải pháp mạng vẫn nổi lên, nhưng dường như như đa số không đi mang lại đâu.
Lỗ Tấn cũng từng hi vọng nhiều vào biện pháp mạng của thống trị tư sản lãnh đạo, tiêu biểu là phương pháp mạng Tân Hợi, sẽ lật đổ được chế độ phong con kiến thối nát bên Mãn Thanh, xóa bỏ cơ chế quân chủ chăm chế nhiều năm ở Trung Quốc, mở đường mang lại chủ nghĩa tư bạn dạng phát triển. Sau rồi cũng chưa thế giải quyết được một số trong những vấn đề căn phiên bản can hệ huyết thịt mang đến đời sinh sống của fan lao cồn như cải tân ruộng đất, xuất xắc chống tổ chức chính quyền đế quốc, tốt lập một cơ quan ban ngành mới, xuất xắc thủ tiêu trả toàn chế độ phong kiến… hơn nữa, bài toán tuyên truyền, tỏa khắp đạo đức cách mạng cho từng nhỏ người, từng cá thể của xã hội còn những thiếu sót, làm cho một phần tử nhân dân đọc nhầm về chân thành và ý nghĩa của cách mạng, gây nên những chiến bại tai hại.
Những phát âm biết sơ sử dụng về lịch sử hào hùng như trên cũng đủ để chúng ta cũng có thể nắm bắt được mẫu hồn của tác phẩm. Chế tạo “AQ chính truyện”, bên văn hào của nhân dân china đã đặt ra vấn đề bí quyết mạng nông thôn, bắt bạn ta nghĩ yêu cầu làm giải pháp mạng ra làm sao để đích thực đem nóng no, sự tự do mưu cầu niềm hạnh phúc đến cho tất cả những người lao động, những người bần cố kỉnh nông, đề cập như vất vả tốt nhất thời bấy giờ. Nhưng mà chú AQ như là 1 hình tượng nhằm gửi gắm…
2. Tò mò về cái tên “AQ thiết yếu truyện”.
Trước hết, bởi vì Lỗ Tấn là 1 trong nhà văn tiên phong, mà “trước Lỗ Tấn trước đó chưa từng có Lỗ Tấn, sau Lỗ Tấn tất cả vô vàn Lỗ Tấn” (Quách Mạt Nhược), ông “trăn trở” không biết nên được gọi truyện ngắn này là tự truyện( tự chép mang chuyện của mình) xuất xắc liệt truyện( truyện danh nhân đời xưa) hay gia truyện( truyện riêng rẽ của một nhân vật dụng nào, phần lớn do bà con, bạn bè chép, mặc dù thế Lỗ Tấn cho rằng “không rõ tôi cùng với AQ có phải là bà bé hay không, mà nhỏ cháu y cũng không nhờ tôi viết hộ bao giờ!”)...
rất chẳng đã, đành yêu cầu mượn nhị chữ “chính truyện” trong câu đưa đẩy mà mấy nhà viết tiểu thuyết “không chính quy” vẫn dùng: “Nhàn thoại hưu đề, ngôn quy chủ yếu truyện”( Hãy gác hầu như chuyện rườm rà để nói lại chuyện chính)
Phần phệ vì xuất thân, cơ mà cũng không rõ xuất thân trước đó của AQ, chính xác là chữ “thân”- chỉ địa thế căn cứ vào câu hỏi AQ vốn là người bán sức đem tiền nuôi thân đúng nghĩa, tín đồ cần chú có tác dụng thuê thì hotline nên sau này nếu không đề xuất thì bạn ta cũng chẳng cần biết chú là ai…Chú AQ cứ đi ngủ trọ đâu đâu ấy, đến nên quê hương của chú có phải là “làng Mùi” hay là không vẫn còn là một trong những vấn đề để ngỏ. Tất cả lần con nhà Cụ ráng họ Triệu thi đỗ tú tài, AQ dìm mình gồm vai vế trong nhà họ Triệu thì bị cố Triệu mắng mang đến “là một thằng khốn nạn” rồi bị rứa vả mang lại mấy phân phát vào mặt… từ bỏ đấy, chẳng ai dám nhắc tới AQ chúng ta gì nữa… Đủ biết người nghèo kém khi đó, còn mỗi dòng họ cũng trở thành cướp mất...
“A” là tiếng trung quốc dùng bình thường để gọi một bạn nào lúc không cần gọi họ, với những người dưới mình( như A Cường, A Lực trong phim Tân bến Thượng Hải:) ) Còn Q là phiên âm theo giờ Anh chữ Quây. Cơ hội AQ còn sống, bạn ta gọi chú là AQuây, nhưng lại đó có thể chỉ là biện pháp đọc, còn như biện pháp viết thì gồm vô vàn, ví dụ như từ Quí với Quế đầy đủ đọc là âm Quây cả. Lỗ Tấn là tín đồ đưa nhân thứ vào vào sách, bởi vì vậy tìm phương pháp để viết ra tên là 1 trong vấn đề lớn. Thôi thì ông “nhắm mắt làm theo bầy Tân thanh niên( đề xướng việc đem chữ china mà viết theo lối Tây), trong tim cũng rất là áy náy”.
Trên đó cũng là nội dung cơ bạn dạng của “Chương I: Tựa” vào truyện ngắn này.
3. Lược thuật những mẩu truyện đắc chiến hạ của AQ.
Chương II với Chương III của truyện được dành riêng chỗ mang đến những mẩu chuyện hóm hỉnh nhưng sâu cay về nhân đồ dùng AQ “hiểu biết rộng” và “trước kia bao gồm bề thế” và bí quyết AQ vẫn vượt qua hầu như sự nhục nhã rất có thể khiến y hổ ngươi mà chết đi được.
AQ, như vẫn nói, là một trong tay “hành trạng” trước kia ra sao cũng ko rõ. Chỉ bao gồm biết được hắn từng trợn mắt tuyên bố:
bên tao xưa kia bao gồm bề thế bởi mấy mi kia! máy mày ngấm vào đâu!
AQ lại sở hữu tính từ bỏ cao, kẻ trên người dưới làng Mùi, trong trái tim AQ các không coi ra gì. Ngay tới cả Cụ vậy nhà bọn họ Triệu với cụ gắng nhà họ Tiền, tín đồ trong làng ai cũng kiêng nể vị gia tứ giàu có, hai cậu con là nhị cậu đồ, chỉ gồm AQ là “không ra vẻ sùng bái lắm”. Y nghĩ:
con tớ hôm sau lại không làm cho nên, to bởi năm bằng mười bè cánh ấy à?
Y rất có thể vênh váo trước dân xã Mùi ở dòng nước là y đang lên huyện, tuy nhiên “y bao gồm trọng gì cái đồng chí phố phường”. Ko trọng là vì y thấy người trên đường làm khác mình, cho những người ta là sai, là xứng đáng cười. Hoàn toàn có thể vênh váo ở vị trí y nghĩ về dân xã Mùi “là những người dân nhà quê, chưa hề đi đâu cả”. Có thể nói AQ luôn cho bản thân là nhất, cũng là 1 trong những quốc dân tính của trung hoa thời bấy giờ. đa số người mù quáng ủng hộ đạo đức nghề nghiệp cũ, bảo thủ và ko chịu đón nhận cái mới. Họ đến rằng: tân tiến vật chất của phương Tây mặc dù cao, cơ mà văn minh niềm tin của trung hoa còn cao hơn.
Cậu bé Cụ cố kỉnh nhà chúng ta Triệu vừa thi đỗ Tú tài, ai nấy gần như hay. Như vẫn nói làm việc trên, sau khoản thời gian bị nạm Triệu vả mang đến mấy phát, y không biện bạch gì, AQ uất ức về nhà, ngả lưng xuống giường, nghĩ về bụng:
thời buổi này hết nơi nói! bé đánh bố!
Cụ oai vệ biết bao nhiêu mà y vẫn xem cố gắng như bậc bé mình, từ từ tỏ ra vẻ đắc ý, rồi đi tới cửa hàng rượu. Dân buôn bản Mùi, cùng với AQ, thì còn tránh nể hơn trước đây nhiều. Vì chưng tầng lớp phong kiến điều hành và kiểm soát tinh thần của nhân dân đến hơn cả tuyệt đối, cùng nhân dân cũng lo lắng nhỡ đâu AQ tất cả họ hàng hang hốc gì đấy với nạm Triệu thì sao? AQ được thể lại càng đắc ý, được mấy năm ròng…
AQ khi tấn công bạc, thường chú ý tiền của mình dần dần dần trôi vào túi một lũ người khác thân tiếng reo hò của chỗ đông người với khuôn mặt tầm tã mồ hôi. Sau cùng phải lùi ra ẩn dưới người ta mà lại hồi hộp thay cho những người ta, mang đến tan sòng mới về đến Thổ Cốc- chiếc miếu chỗ y “cư ngụ”, “để hôm sau đang lại vác cặp mắt sưng húp đi làm thuê”. Cũng có thể có lần được một canh bạc, đúng tối làng hương thơm rước thần. Vắt rồi tất cả đám chiến tranh loạn xạ, choáng cả đầu óc, để mang lại lúc y ngồi dậy thì người quen biết con bạc đãi biến đâu mất. Đống tiền của y cũng mất dạng luôn!
Cứ chỉ ra rằng “con nó giật của bố” đi, trường đoản cú mắng bản thân là thứ “con sâu”, cũng vẫn không khuây được…
Nhưng rồi cũng biết chuyển bại thành thắng, y dang cánh tay đề nghị lên, tự tiến công vào mặt nhị bạt tai, hả dạ vì chưng như đánh người nào khác, tuy vậy còn đau cùng rồi ngả lưng xuống giường, vậy là ngủ thẳng!
AQ “hoàn hảo” cũng có thể có một chút khuyết điểm là 1 trong những đám sẹo béo tốt ngay trên đầu. Lần này là vật cài của y, cầm cố mà không được y cho rằng quý báu. Y kiêng xuất xắc không nói tới chữ sẹo, và tất cả tiếng có âm tương tự với trường đoản cú “sẹo”. Ai mà lại “phạm húy” là y nổi giận, y chửi, y đánh, nhưng phần nhiều là tấn công thua.. Gồm lần bởi vì cái sẹo nhưng mà bị trêu chọc, bị đánh. Sau rồi AQ lại hớn hở ra về vẻ đắc chiến hạ vì phân biệt mình là người xuất sắc nhịn nhục bậc nhất. Về hầu như phương diện, y vẫn chính là nhất.
Trạng nguyên cũng chỉ là fan “bậc nhất” mà lại thôi! máy mày nói vào đâu!
Lại thoải mái tới cửa hàng rượu. Sau khi ngà ngà mới hớn hở về Thổ Cốc, ngả một giấc mang lại sáng.
Lão vương râu xồm là người trong làng, người ta vẫn hay điện thoại tư vấn là vương sẹo xồm, ấy vắt mà vào ý tứ AQ, sẹo có chẳng tất cả gì làm lạ cả, y chỉ tức cái bộ râu quai nón của lão. Một ngày xuân, lão sẽ ngồi bắt rận, AQ sấn