Hồi 2
Website đọc truyện kiếm hiệp, truyện chưởng online miễn chi phí hay duy nhất 2021, không buộc phải tốn phí đọc, vận tốc load nhanh nhất. Website cập nhật truyện ngay khi có thể, giao diện web phát âm trên điện thoại dễ xem, không quảng cáo khó chịu.
Bạn đang xem: Thư sinh vừa mảnh mai vừa cao quý
Trang nhà | Mục lục | tác giả | Vô Danh | Võ lâm thư sinh
Võ lâm thư sinh - Hồi 02
Hồi 2
Đánh giá: 9.9/10 với 605270 lượt xem Tiết cừu vừa nghe đề cập mang đến Hoa Sơn, lòng tức thì bừng lửa giận, ánh vàng trên mặt càng đậm hơn, sát khí càng nồng hơn, buông tiếng mỉm cười dài, nói :- Cẩu đạo sĩ, ngươi tất cả biết đái súc sinh này là ai không?
Từ chân nhân biết rõ kẻ thù võ công cao vút nên bắt đầu đưa chiêu bài phái Hoa sơn ra, bởi vì phái Hoa đánh cũng là 1 trong những đại phái võ lâm, môn sinh đông đảo, khắp Trung Nguyên đâu đâu cũng có, quyền lực rất hùng mạnh.Thế nhưng, Tiết rán nghe hoàn thành lại cười cợt to, từ chân nhân bất giác toát những giọt mồ hôi lạnh, lùi sau một bước, chũm ra vẻ điềm nhiên nói :- Đã ưng thuận là súc sanh, cùng lắm cũng chỉ là heo, ngựa, trâu, bò, dê, chó...Tiếng “chó” không dứt, đột nhiên thấy trên mặt Tiết cừu ánh vàng phủ lánh, sực nhớ đến mấy vụ máu án sẽ xảy ra vừa mới đây trên giang hồ, lập tức cả khiếp thất sắc, liên tục lùi sau ba bước, run tiếng nói :- Ngươi... Ngươi là... Là Đồng bảo... Tiết...Tiếng “Cừu” không thốt ra, Tiết cừu đã ngửa khía cạnh gầm vang :- Ngươi chết rồi hẵng mang lại Diêm vương vãi điện nhưng tố cáo!Từ chân nhân rùng mình, quay tín đồ bỏ chạy, nhưng mà đâu còn kịp nữa, Tiết chiên chỉ xoải một bước đã đi vào sau lưng Từ chân nhân, một chưởng tung ra, tự chân nhân tức tốc bị tấn công văng cất cánh ra xa hơn ba trượng, vấp ngã xuống đất chết ngay.Bảy người đi cùng Từ chân nhân thảy gần như kinh hoàng đến hơn cả đứng thừ ra như phỗng đá, quên cả đào tẩu, hẳn là hồn vía đã cất cánh mất không còn rồi.Tiết rán quét mắt nhìn bảy người, cười hờ hững nói :- Niệm tình các ngươi tuổi còn trẻ, Đồng bảo Tiết chiên này rộng lớn lòng tha cho những ngươi một con phố sống, quay trở lại Hoa Sơn, gởi lời cho Chưởng môn quý phái, trăng tròn tháng sau ta đã lên Liên Hoa phong lấy thủ cấp của y. Còn chưa cun cút khỏi đây mau?
Một giờ quát, bảy fan giật mình hoàn hồn lại, chẳng dám nói nửa lời, khiêng thi thể của tự chân nhân lên, vội vã quăng quật đi.Tiết rán chờ tín đồ của phái Hoa Sơn loại bỏ đi xa, quay tín đồ định báo danh và xin lỗi lão bà tóc bạc, nhưng lại thấy lão bà đôi mắt đỏ như lửa, khó tính nhìn mình, bất giác sửng nóng thầm nhủ :- Chả lẽ sự trợ giúp của chính bản thân mình là sai ư? còn nếu không vì kiếm tìm kiếm Vân muội, ai cơ mà thèm nhìn cỗ mặt như vậy này của bà...Chỉ nghe bà lão Lam Niệm Mẫn cười cợt khảy nói :- Đồng bảo tiết Cừu, ngươi đến đây có tác dụng gì?
Tiết Cừu nỗ lực nén lửa giận nói :- Lúc buổi ngày tại hạ sẽ nói rồi, tại hạ cần gặp gỡ Tiểu Vân muội, chỉ gặp mặt rồi là đi ngay!Lam Niệm Mẫn vẫn khía cạnh đầy vẻ giận dữ nói :- Lúc ban ngày lão thân cũng đã cho ngươi biết. Hạnh gia trang không có người đó!Tiết rán bàng hoàng, giờ bản thân đã thể hiện thân phận với giải trừ nguy nan mang lại họ, vậy mà họ vẫn không nói thiệt với mình, cụ này thì thiệt thiếu tình người.Nhưng rồi suy nghĩ lại, không chừng họ gồm uẩn khúc gì đấy cũng nên!Bỗng, vào đầu Tiết cừu lóe lên một ý nghĩ lớn khiếp, phù hợp Vân muội đã chạm chán bất hạnh, lìa khỏi cõi tục rồi?
Tiết rán lẩm bẩm :- quan yếu nào! không thể nào! tuyệt vời và hoàn hảo nhất không thể nào!Lam Niệm Mẫn ghẻ lạnh nói :- Gì mà rất có thể với không có thể, đã nói không tồn tại là ko có...Tiết rán nhớ lại phần đông lời lúc ban ngày, bèn phản bác bỏ :- Lúc buổi ngày cũng nói là Hạnh lão home đã đi Giang Nam, sẽ là giả dối!Lam Niệm Mẫn bất chợt nước mắt chảy dài :- Được rồi, để cho ngươi lục soát, và cũng để cho ngươi thấy, xem ngươi làm thế nào ngẩng đầu mà lại đi thoát khỏi Hạnh gia trang.Đoạn liền quay người, chẳng màng đến các người khác, một mình đi vào trang.Tiết cừu chẳng hiểu bà nói gì, bất giác đứng ngây ra tại chỗ.“Làm sao ngấc đầu mà ra khỏi Hạnh gia trang?”.Bỗng nghe có bạn kề tai khẽ nói :- tiết huynh, xin hãy vào vào xem linh đường, không cần lục soát, tè đệ sẽ kể rõ với huynh. Gia mẫu tuổi già quá khích, ý muốn huynh bỏ quá cho!Tiết cừu quay phắt lại, sát bên là thiếu niên đang thọ thương cùng được mình cứu vãn khi nãy, bây giờ tinh thần rất khỏe khoắn, hẳn là thương cố gắng đã bình phục.Thiếu niên ấy nói tiếp :- đái đệ tên là xung khắc Thằng, xin mời ngày tiết huynh theo tè đệ vào đây!Tiết chiên lần thiết bị hai đi vào đại sảnh, từ bây giờ trong sân cũng đèn đóm sáng sủa rực, lão bà Lam Niệm Mẫn sẽ quỳ mọp trước quan tài thổn thức.Vừa thấy Tiết rán đi vào, Lam Niệm Mẫn nhanh chóng vung chưởng, “bùng” một tiếng vang rền, nắp cỗ ván đã bật lên.Tiết Cừu bỡ ngỡ đưa mắt nhìn, bất giác sững sờ, thế ra trong quan tài không thể có hài cốt, chỉ tất cả một nhúm tóc trắng, mà lại trên linh vị cụ thể là danh úy của Hạnh trang chủ.Chỉ nghe Hạnh tự khắc Thằng làm việc phía sau bi thương nói :- sau khoản thời gian gia phụ chết, chỉ với lại một nhúm tóc trắng và một vũng máu...Vậy tức là tan xương nát thịt, Tiết cừu lửa giận xung thiên, gầm to :- Kẻ nào vẫn hạ độc thủ như vậy?
Trong sân chỉ có tiếng khóc, không có bất kì ai trả lời câu hỏi của chàng.Tiết chiên biết việc này hẳn tất cả vấn đề, bèn ko hỏi nữa, quỳ lạy tám lạy, định lát nữa hẵng hỏi Hạnh xung khắc Thằng.Nào ngờ vừa quỳ xuống lạy, bỗng nhiên một niềm bi thảm dâng lên ngập lòng, con trai vốn là bạn giàu tình cảm, một lúc lòng bi thương, ko phát tiết không được, và càng khóc càng yêu đương tâm, càng khóc càng thống thiết.Thì ra đấng mày râu đã ghi nhớ lại bảy mươi mấy zombie của Đồng bảo, phụ chủng loại thân tuổi già chỉ bao gồm một người con trai duy tuyệt nhất là chàng, sau thời điểm chết chẳng có người bái tế, quý ông không thương chổ chính giữa sao được?
Chẳng rõ bao lâu qua đi, khi phái mạnh ngưng khóc ngẩng lên, đèn đóm trong đại sảnh đang tắt hết, người đã và đang đi cả, chỉ từ lại 1 mình Hạnh xung khắc Thằng, vẫn quỳ bên cạnh.Hạnh tương khắc Thằng nói :- huyết huynh, mỗi người có chuyện thương trọng tâm riêng, cạnh tranh khỏi xúc cảnh sinh tình. Giờ không thể sớm nữa, xin tiết huynh hãy đến phòng khách tạm nghỉ, tiểu đệ đã bảo người sẵn sàng cơm rượu, ngày tiết huynh đang vất vả cả đêm, hẳn cũng đói rồi!Hai bạn đi mang lại một gian phòng tiếp khách ở phía đông tây, thức ăn uống đã được bày sẵn.Dưới sự mời mọc khẩn khoản của Hạnh tự khắc Thằng, Tiết cừu đã ngồi xuống.Trong lúc ăn uống, Hạnh khắc Thằng sẽ kể lại...Vào một hôm hồi năm năm trước, vào Hạnh gia trang bỗng có thêm một tè cô nương hết sức xinh đẹp hồn nhiên, lanh lợi khả ái.Nhưng không một ai biết cô bé bỏng từ đâu đến, chúng ta là gì, chỉ biết tên là tiểu Vân, gia mẫu các lần gạn hỏi gia phụ, dẫu vậy cũng không có kết quả.Nửa năm sau, một hôm gia phụ mang đến Thái Nguyên phủ thăm bạn trở về, tức tốc tức tốc tiến hành khởi công xây một bức tường thành. Gia phụ sẽ tốn biết bao trí lực, tường ngăn thành được thiết kế hết sức trả mỹ, khó khăn ai hoàn toàn có thể vượt qua tường thành mà không bị lính canh phát giác, và địa điểm canh gác, người ngoài bắt buộc nào biết được.Đồng thời, phòng ốc trong trang cũng khá được sửa trị lại, xây thêm mật thất và tất cả đường hầm kín đáo thông ra ngoài trang.Kể từ cơ hội ấy, gia phụ trong cả ngày tư lự âu lo. Hốt nhiên một đêm, giờ lạc báo động khua vang, một bạn áo đen bịt mặt xuất hiện, y võ công rất cao cường, vừa vào trang sẽ đánh chết hai gia nhân, gia phụ với trường kiếm đối địch, chưa đầy mười chiêu đã bị người ấy tay không tấn công văng ngôi trường kiếm. Lần ấy gia phụ chỉ thọ thương. Lát sau đang bình phục, bạn ấy gạn hỏi gia phụ, trước hết đề cập mang lại danh tánh của huynh đài, gia phụ một mực nói là không biết...Mấy hôm sau, lại sở hữu người vào trang, lần này không có động thủ, chỉ hỏi gia phụ vài câu rồi quăng quật đi. Nhưng ban đêm sau, fan ấy quay trở về cùng một thiếu phụ áo đỏ đến, y rất là cung kính đối với thiếu phụ áo đỏ.Thiếu phụ áo đỏ ấy vừa mở miệng vẫn hỏi tiết huynh nghỉ ngơi đâu, rồi lại hỏi về thường xuyên thúc thúc và con gái của lão nhân gia ấy...Lúc ấy mọi người mới biết đái Vân là phụ nữ của thường thúc thúc, nhưng sau khoản thời gian sửa sang lại phòng ốc, tè Vân đang được cất trong mật thất, và sự xuất hiện của tè Vân sinh hoạt trong trang cũng chỉ có vài fan biết mà lại thôi.Dưới rất nhiều lời mỉa mai khinh rẻ của thiếu hụt phụ áo đỏ, gia phụ vẫn một mực phủ nhận trả lời ko biết.Sau này lại bình yên ổn được nửa tháng. đột một hôm, bởi thúc nghỉ ngơi Thái Nguyên đậy đến, bởi thúc chúng ta Trương tên Bằng, nước ngoài hiệu là Cửu Đầu Điểu.Bằng thúc cùng với gia phụ vẫn quen nhau mấy mươi năm, tình như thủ túc, hôm ấy đùng một phát giá lâm, hai tín đồ vào trong mật thất thủ thỉ suốt nửa giờ, bởi thúc bắt đầu vội vã tách khỏi.Từ lúc xây tường thành, chính là lần thứ nhất Bằng thúc mang lại nhà tè đệ. Bằng thúc xem qua mật thất, đã mất lời khen gia phụ xây dựng tinh vi, cơ mà lúc nói chuyện vẫn không ngoài lộ vẻ lo âu.Nào ngờ ngay ban đêm ấy trong trang đã xẩy ra một chuyện lạ tởm người, nhưng không hề gây ra một tiếng động, mãi đến sáng hôm sau gia nhân new phát giác.Lúc phạt giác, gia phụ người đã thay đổi mất, chỉ giữ lại một vũng máu hôi tanh trên giường cùng một nhúm tóc bội nghĩa trên gối.Cùng dịp ấy, tè cô nương thường xuyên Tiểu Vân cũng đột nhiên biến mất, nhưng mà lối ra của con đường hầm kín đáo vẫn nguyên vẹn, vì chưng đó là một khoảng đất cỏ, giả dụ phá đi bay ra, cấp thiết nào phục hồi lại như trước, và những người dân canh gác bên trên tường thành cũng không có phát hiện tại gì, trừ phi đối thủ biết ẩn thân hay độn thổ, không ai nghĩ ra được y đang ra vào theo lối nào.Đã năm năm rồi, vụ kỳ án ấy cùng vụ mất tích của thường Tiểu Vân luôn hiển hiện trong mọi người trong trang, mặc dù trong năm năm qua vẫn ko ngớt có người vào trang quấy nhiễu, tuy thế vừa nhìn thấy nhúm tóc của gia phụ, thảy đông đảo kinh hoàng vứt đi ngay, giống hệt như là chạm mặt rắn độc vậy.Đêm nay bọn đạo sĩ phái Hoa Sơn do chút chuyện nhỏ hôm trước đã kéo đến đây gây hấn, may nhờ vào Tiết huynh kịp lúc xuất hiện, đái đệ mới thoát chết, ơn cứu vớt mạng ấy...Tiết rán ngắt lời :- Hạnh huynh, vì một mình tiểu đệ, làm cho hại lệnh tôn thi cốt ko còn, cả nhà đau khổ, tội của tiểu đệ đã cạnh tranh dung thứ, chuyện nhỏ dại nhặt này tuyệt vời và hoàn hảo nhất không đề nghị để tâm, còn về vụ máu án của lệnh tôn hồi năm năm trước, tiểu đệ đã bao gồm chút dắt mối rồi.Hạnh xung khắc Thằng sửng nóng :- tiết huynh...- tiểu đệ chẳng cần cũng lộ diện trong trang là gì? Đó là vì tiểu đệ đã đi cùng con phố với tín đồ hồi năm năm trước!Thế là, Tiết rán kể lại chuyện bên dưới suối, và từ trong tâm lấy chiếc bao trủy thủ ra, đưa mang đến Hạnh tương khắc Thằng và nói :- Hạnh huynh bao gồm biết loại bao này không?
Hạnh xung khắc Thằng đón lấy, coi một hồi, không đồng ý nói :- tiểu đệ trước đó chưa từng trông thấy loại bao này... Khoan đã! tiết huynh, đái đệ thấy bao này chưa hẳn bằng sắt mà lại chẳng phải bằng da, hẳn là bao gồm lai lịch, để tiểu đệ đi hỏi gia mẫu mã thử xem, ko chừng lão nhân gia biết cũng nên!Vừa xong xuôi lời, hốt nhiên nghe tiếng gió ập đến, Hạnh khắc Thằng giật mình ghê hãi, nhưng Tiết cừu chẳng đầy đủ không ghê ngạc, mà hơn nữa cung kính vùng lên thi lễ nói :- Bá mẫu!Thì ra chính là lão bà Lam Niệm Mẫn, và cái bao trủy thủ trong tay Hạnh tương khắc Thằng đang lọt vào tay bà.Lam Niệm Mẫn vẫn không đếm xỉa mang đến Tiết Cừu, tay cầm cái bao trở qua lật lại xem dưới ánh nến, chỉ thấy dòng bao sáng sủa như lấn tinh, dưới ánh nến càng thêm rực rỡ.Bỗng Lam Niệm Mẫn sử dụng tay áo chà dạn dĩ một hồi, nhìn lại loại bao càng thêm sáng sủa rực, hơn trước một trời một vực.Chỉ nghe Lam Niệm Mẫn nói :- Thằng nhi, mang đến ngươi biết, trủy thủ này có tên là Táng Môn kiếm, do một vị rèn tìm sư hồi mấy trăm năm kia đã rèn bởi hàn thiết pha cát, cực kỳ sắc bén, chém fe như bùn. Táng Môn kiếm tổng số có ba thanh, trăm năm trước lọt vào trong bố đại phái võ lâm, một ở Thiếu Lâm trường đoản cú Tung Sơn, một nghỉ ngơi Tam Thanh cửa hàng Võ Đang và một làm việc phái Điểm Thương. Bảy mươi năm trước, sau thời điểm phái Điểm yêu quý nội cỗ xung chợt tan rã, thanh tìm ấy sẽ lọt vào phái Côn Lôn, đây đó là bao của Táng Môn kiếm.Nói xong, Lam Niệm Mẫn ném bao tìm xuống, chẳng thèm quan sát Tiết Cừu, quay người bước ra khỏi phòng.Nhưng Tiết cừu cũng không dám giận, hơn nữa cũng chẳng dám ngồi xuống, từng lời nói của Lam Niệm Mẫn, đàn ông thảy gần như ghi vào lòng.Hạnh khắc Thằng ngóng mẫu thân thoát ra khỏi phòng bắt đầu nói :- hoá ra là Táng Môn kiếm, hình như trên giang hồ bao gồm bốn hung tìm một dài bố ngắn, mọi bạn đều rắp trung tâm tranh đoạt, thì ra đây là một trong bố thanh tìm ngắn, không mong muốn chỉ là bao kiếm.Tiết Cừu vướng mắc hỏi :- Sao điện thoại tư vấn là hung kiếm? Còn thanh lâu năm là kiếm gì?- Đã mang tên “Táng Môn”, sao lại ko hung? Còn thanh lâu năm tiểu đệ cũng chưa từng trông thấy, chừng như tên là Phi Hồn kiếm, còn dài đến hơn cả nào thì đái đệ ko biết.Tiết cừu cũng ko hỏi, quăng quật bao kiếm vào bên trong túi da, lái lịch sự chuyện không giống nói :- Vị bởi thúc của Hạnh huynh ở đâu trong bao phủ Thái Nguyên vậy?
Hạnh tự khắc Thằng cũng không phải kẻ ngốc ngốc, nghe Tiết rán hỏi về Trương Bằng, bất giác cả kinh hỏi :- bởi thúc sao?- Sự việc trước khi sáng tỏ, ko ai rất có thể khẳng định ai ra sao? mặc dù nhiên, bọn họ hỏi thăm vị bằng thúc của Hạnh huynh, rất rất có thể tìm ra manh mối, vì chỉ ông ấy bắt đầu biết nguyên nhân đã liền kề hại lệnh tôn, ko kể ông ấy...- lúc bấy giờ tiểu đệ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà khi đái đệ cho nhà bằng thúc thì ông ấy đã bỏ đi mất, tức thì từ lúc ra khỏi nhà đái đệ, chẳng rõ đi đâu, theo lời một lão gia nhân thì bằng thúc cũng là sợ bị người sát hại new bỏ trốn.Tiết rán vốn định nhắm vào Cửu Đầu Điểu Trương Bằng khảo sát manh mối, nghe vậy tức khắc từ bỏ ý định ấy, tuy nhiên qua lời nói của Hạnh tự khắc Thằng, đàn ông hết sức không tin tưởng Cửu Đầu Điểu Trương Bằng, ông ta hẳn là tất cả vấn đề.Lúc này trời đã sáng tỏ, huyết Cừu vực dậy cáo từ. Hạnh xung khắc Thằng giữ giàng ở nghịch vài hôm, Tiết rán cười ảo óc nói :- Tiết chiên một thân tội nghiệt, đâu thể rảnh rỗi được, giờ đồng hồ tiểu đệ bắt buộc đến thiếu Lâm tự, kế bên việc báo thù còn phải bảo bọn họ trao ra Táng Môn kiếm, qua bao tìm này hẳn hoàn toàn có thể tìm ra hung thủ giáp hại lệnh tôn và tung tích của Vân muội.Nghĩ cho Vân muội, thuở nhỏ bé đã mất nơi nương tựa, rồi lại chạm mặt thảm biến, đều là do chàng mà ra, lòng sao thể không đau không hận, bất giác xót xa ngập lòng, nước mắt lại trào dâng, vội cúi đầu ra khỏi phòng.Đi mang đến cửa, chàng bỗng dừng bước, ngoảnh lại quan sát Hạnh tự khắc Thằng một hồi, thốt nhiên hỏi :- Hạnh huynh cũng học tập kiếm yêu cầu không?
Hạnh tự khắc Thằng thở lâu năm :- Chỉ đáng hận gia phụ đùng một phát thọ nạn, chưa lưu giữ được pho tìm pháp của lão nhân gia, trường hợp không, đâu để cho người hiếp đáp lăng nhục vắt này!Tiết chiên lòng hốt nhiên đau xót, bất giác đỏ mặt, lại hỏi :- bạn trung niên với người thiếu niên lúc ban ngày là ai? Sao ko thấy vậy?
Hạnh tự khắc Thằng lắc đầu :- Thú thiệt với huyết huynh, tiểu đệ vốn bao gồm hai vị ca ca, sẽ ra đi kiếm kiếm kẻ thù, chẳng rõ gồm tìm chạm chán hay không, vẫn lần lượt lâu nạn, tin tức gửi về, anh chị em hết sức nhức buồn, nói theo cách khác là căm hận Tiết huynh mang đến tận xương tủy, đái đệ vì chưng Tiết huynh tất cả ơn cứu vãn mạng new kể rõ với ngày tiết huynh, nếu như không, cho dù Tiết huynh giết thịt hết mọi người trong trang, chắc chắn là cũng không ai tiết lộ mảy may... Còn về bạn trung niên và thiếu niên ấy, chúng ta là cựu phụ (cậu) Lam đưa ra Dân cùng biểu ca Lam Nhân Bội của đái đệ, chúng ta cũng hết sức căm hận máu huynh. Huyết huynh không nên gặp mặt họ thì hơn.Tiết rán lòng thật gian khổ tột cùng, vì một mình chàng, sẽ liên lụy bao bạn vô tội bắt buộc táng mạng, chàng buộc phải lấy gì báo đáp cho tất cả những người ta? Thù ấy, hận ấy, chàng cần đòi lại bằng phương pháp nào?
Giết! Chỉ bao gồm giết mới rất có thể tiêu trừ côn trùng hận thù trong tim chàng.Tiết rán quay trở vào phòng, ngồi xuống nói :- Hạnh huynh, tiểu đệ gồm một pho tìm pháp, định thụ giáo với Hạnh huynh!Hạnh khắc Thằng nghe vậy, biết là Tiết cừu định truyền tìm pháp mang lại mình, vui tươi khôn xiết.Tiết rán ở lại vào Hạnh gia trang cha ngày, sẽ truyền mang đến Hạnh xung khắc Thằng một pho Thất giỏi kiếm pháp cùng một pho Thất tốt Du Thân Bộ, kiếm pháp có bảy chiêu, nhưng bao gồm đến nhị mươi kiểu mẫu thức, uy mãnh và biến hóa khôn lường.Còn Thất tốt Du Thân cỗ chỉ bao gồm bảy bước, tuy nhiên, trong hàm chứa cửu cung chén quái, tinh diệu xuất xắc luân, dù cho là cao thủ xuất xắc thế, nếu không hiểu biết cỗ pháp ấy, thiệt chẳng dễ dàng đả thương chàng.Đêm sản phẩm ba, phái mạnh thấy kiếm pháp và cỗ pháp của Hạnh khắc Thằng đã hoàn toàn thuần thục, bèn viết thư để lại, lặng lẽ ra đi, đến khi Hạnh tự khắc Thằng được báo xua theo ra trang thì chàng đã mất dạng.Tiết cừu nhân lúc đêm khuya thi triển coi thường công phóng về phía Tung Sơn, vừa rời ra khỏi Hạnh gia trang đã phát giác có người đuổi theo, tưởng là Hạnh tự khắc Thằng, bèn đứng lại chờ, nhưng bạn đuổi theo cũng cùng lúc mất dạng.Tiết rán biết chưa hẳn Hạnh tương khắc Thằng, nam nhi buông tiếng cười khảy, lại phóng đi tiếp.Lúc trời sáng, bỗng nhiên thấy một hòa thượng nghỉ ngơi phía trước mấy mươi trượng, lừ đừ bước đi trên quan tiền đạo, vày ở phía sau bắt buộc không nhìn thấy diện mạo cùng tuổi tác của hòa thượng ấy, chỉ thấy dáng người thấp nhỏ xíu và chiếc đầu bóng bảy mà thôi.Người của phái thiếu thốn Lâm đã ký tên trên Sinh Tử bộ năm xưa gồm bao gồm Tứ tôn giả, Thập bát La Hán, tiểu Di Lặc, cùng Hành Cước Tăng Thạch Đầu Đà... Tổng cộng hơn cha mươi người, nhân số nhiều nhất so với các môn phái khác.Theo lời ân công Bạch Vân Tẩu thường Diệu Tiên, phái thiếu Lâm tại vì đông fan đến Đồng bảo là vì có bài toán đi ngang qua, ngẫu nhiên gặp gỡ lúc Đồng bảo tổ chức triển khai thịnh hội, cơ mà cũng tránh việc chẳng màng đạo nghĩa giang hồ, ngay lập tức sau hôm xảy ra huyết án đã mặc nhiên rời khỏi.Thiếu Lâm là môn phái dẫn đầu võ lâm, lại có đông cao thủ hiện nay diện, vậy mà không điều tra nguyên nhân, không công ty trì bao gồm nghĩa, thật không khỏi khiến người hoài nghi.Thế nên, Tiết rán cũng đặc trưng căm hận tín đồ của phái thiếu Lâm, giờ vừa thấy hòa thượng, lòng liền bừng lửa giận, lập tức gia tăng khinh công đuổi theo, đôi mắt thấy chỉ phương pháp mấy mươi trượng, chàng chỉ cần hai ba lượt tung mình là xua đuổi kịp, ngờ đâu một hơi đuổi theo mười mấy dặm, cũng vẫn bí quyết mấy mươi trượng, không hề rút ngắn được khoảng cách.Càng tức mình hơn nữa là hòa thượng không thể tung mình, cũng không ngày càng tăng cước bộ, vẫn chỉ thư thả bước đi, vậy nhưng mà Tiết rán lại không xua kịp, chàng không ngạc nhiên sao được?
Nhưng Tiết rán tính khôn xiết ương ngạnh với giàu nghị lực, chàng không tin tưởng hòa thượng này là thần tiên hạ phàm để trêu chòng ghẹo mình, bèn vận đề chân khí, thi triển khinh công tuyệt nỗ lực Phi Long Đằng Không liên tiếp đuổi theo.Lại xua được ba mươi mấy dặm, bóng hình hòa thượng đột nhiên biến mất.Tiết chiên sửng nóng đưa góc nhìn quanh, chỉ thấy bên trái là núi non chập chùng, thầm nhủ :- Chả lẽ hòa thượng ấy vẫn lên trên núi ư?
Chàng đứng chờ một hồi, vẫn không thấy bóng dáng của hòa thượng, chợt rợn tín đồ nghĩ :- Chả lẽ là Thạch Đầu Đà oan hồn bất tán, đến đây đòi mạng? nhưng dáng người thì lại ko giống, chả lẽ bên trên cõi đời này có ma quỷ thiệt ư?
Liên tiếp phóng đi trong cả một quãng đường, từ bây giờ chàng sẽ thoáng cảm thấy mỏi mệt, bèn phóng đi cho chân núi, ngồi xuống dưới một cội cây xếp bởi điều tức.Trong thời gian tĩnh tọa thời gian đi qua khôn xiết nhanh, chẳng mấy chốc phương diện trời đã lên tới mức giữa trời.Bỗng nghe tất cả tiếng tiêu thánh thót du dương theo gió vọng đến, Tiết chiên mở đôi mắt ra. Dưới ánh nắng chói chang chỉ thấy bóng cây ngang dọc, ko một nhẵn người.Chàng chợt cảm thấy giờ đồng hồ tiêu không còn sức dịu dàng quyến rũ, lòng nháng ngạc nhiên, chả lẽ trên núi cao tất cả cao nhân ẩn sĩ gì đấy hay sao?
Đột nhiên, giờ đồng hồ tiêu trở nên dồn dập, cao cường tận mây xanh, nháng như gồm tiếng liền kề phạt.Tiết Cừu rất là lấy có tác dụng lạ, ko tự chủ được đứng lên, phóng trở về phía tiếng tiêu vọng đến.Tiếng tiêu vạc ra từ bỏ phía thung lũng. Tiết chiên sang đến bên đó núi, vẫn nhận ra tiếng tiêu còn xa, bất giác lòng rúng động. Coi ra tín đồ thổi tiêu này nội công cũng chẳng kém.Tiếng tiêu càng lôi cuốn, càng thúc đẩy lòng tò mò của huyết Cừu, nam nhi quyết xem cho rõ bạn ấy là ai.Vừa quá qua nhị ngọn núi, giờ tiêu bỗng dưng ngưng bặt, thanh điệu không kết thúc, sao lại ngăn cách thế nhỉ?
Tiết cừu đang khiếp ngạc, bất chợt nghe một giờ đồng hồ thét kinh hoàng vang lên, Tiết rán giật mình vội vàng phóng trở về phía ấy.Đến gần xem, chỉ thấy dưới bóng cây nơi sống lưng núi, một bé rắn to khuôn khổ miệng bát đang quấn chặt một thư sinh yếu ớt đuối, cùng hai tay thư sinh ấy đang gắng chặt lấy nơi bảy tấc của rắn, tuy thế mặt fan với đầu rắn bí quyết nhau chỉ chừng nhị thước.Rắn tuy bị bóp ngay chỗ trí mạng, nhưng loại miệng đỏ lòm há ra, lớn cỡ cái chậu, mẫu lưỡi nhiều năm không ngừng thập thò, trông thật ghê khiếp.Tiết cừu vừa trông thấy nhỏ rắn to ráng kia, lòng cũng bất giác ớn lạnh, mắt thấy thư sinh mặt mày tái xanh, nhị tay run run, như đã sắp đến kiệt sức, Tiết cừu đâu dám chậm trễ trễ, ngay tắp lự từ trong tâm địa lấy Kim Liên Hoa ra, nhân tiện tay vung ra.Chỉ thấy ánh rubi chớp chóa, Kim Liên Hoa dài ra tía thước bảy tám, Tiết chiên hét to :- Huynh đài chớ sợ, bao gồm tại hạ mang lại giúp đây!Rồi thì ánh vàng tủ loáng, “bốp” một tiếng, tiết đỏ tung tóe, rắn và người cùng lúc vấp ngã xuống đất, thư sinh ấy bị tiết rắn văng đầy mặt, nằm nhiều năm trên đất, không còn sức đứng dậy nữa.Tiết Cừu đựng lấy Kim Liên Hoa, đỡ thư sinh dậy nói :- tại hạ độc nhất thời cấp bách, không lo được mang lại huynh đài, để khiến huynh đài đầu mặt bị dính máu rắn, vậy biết tính sao đây?
Thư sinh trả hồn lại, thở hào hển nói :- tính mạng tiểu đệ là do huynh đài cứu, chút máu dơ thì tất cả đáng đề cập gì. đái đệ tất cả mang theo y phục, lát nữa cọ sạch cố gắng vào là xong!Quả nhiên dưới cội cây bao gồm một tay nải, nhưng mà thư sinh không đi về phía ấy nhưng mà đi đến lùm cỏ mặt cạnh, nhặt lên một vật, thì ra là 1 cây tiêu bạc dài ra hơn nữa hai thước.Tiết cừu sửng sốt, thì ra chính thư sinh này sẽ thổi tiêu, qua giờ đồng hồ tiêu khi nãy, rõ ràng người thổi tiêu là nhân đồ võ lâm, chũm sao lại bị rắn quấn nhỉ?
Chỉ nghe thư sinh ấy nói :- tè đệ thương hiệu là Cổ Tranh, tính cực kỳ sợ rắn, tuy cũng có thể có luyện vài ba năm võ công, cơ mà chẳng chút tiến bộ, hễ chạm mặt rắn là nhũn người ra, không hề sức chống cự, nếu như không nhờ huynh đài cho kịp lúc thì đái đệ nguy mất rồi.Nói xong, y hé môi cười, sự ghê hoàng vừa rồi đã tiêu tan, tuy vậy mặt lốm đốm ngày tiết tươi, khiến gương mặt tuấn tú của y phát triển thành thật khôi hài, giống như một tên hề.Tiết rán trông thật mong phì cười, nhưng mà không cười cợt ra tiếng, chỉ cười thầm vào lòng, mỉm cười Cổ Tranh đang sợ rắn mà lại còn thổi tiêu, vì chưng tiếng tiêu chính là âm thanh hấp dẫn rắn.Lại nghe Cổ Tranh nói tiếp :- Xin hỏi huynh đài quý tánh đại danh?
Tiết rán báo ra danh tánh, Cổ Tranh chẳng chút khiếp ngạc, như không thể biết các chuyện xảy ra trên giang hồ ngay gần đây, y nói :- địa điểm đây hôi tanh quá, hãy tìm kiếm một con suối, hóng tiểu đệ vắt áo xong hẵng nói chuyện!Tiết Cừu đương nhiên tán đồng, đại trượng phu thuở bé các bạn bị liền kề hại, 1 mình theo ân công Bạch Vân Tẩu bôn ba giang hồ mười một năm, tuy gồm Vân muội thai bạn, tuy nhiên vẫn cảm xúc cô đơn.Sau lúc luyện thành võ thuật rời khỏi Thiên Trì, thường xuyên toàn là giết mổ chóc, suốt cả ngày hiếm khi rỉ tai với ai, ngơi nghỉ lại tía ngày vào Hạnh gia trang với Hạnh khắc Thằng, tuy vậy vì mọi người đều nhìn đàn ông với ánh nhìn thù địch, khiến cho chàng hết sức khổ sở, muốn truyện trò với Hạnh xung khắc Thằng. Hạnh tương khắc Thằng lại một lòng chuyên tâm luyện võ.Nay được gặp gỡ một thư sinh trang lứa, với xem ra cũng là fan chính trực, Tiết rán lẽ như thế nào không vui mắt kết giao?
Đi một hồi, cảnh vật trước mắt bất chợt đổi khác, tai chỉ nghe giờ nước tung ầm ì, cúi chú ý xuống, trước mắt là một trong hạp cốc, rộng rộng năm trượng, một dòng thác từ vách núi rã ra, cuồn cuộn đổ xuống hạp cốc, trông thật kinh người.Cổ Tranh nghiêng mặt cười cợt nói :- tiết huynh hãy ở chỗ này chờ chốc lát, tiểu đệ sẽ trở lại ngay!Rồi tức thời tung bản thân xuống hạp cốc, thân pháp nhanh như tia chớp, Tiết chiên lại hết sức kinh ngạc.Bỗng nghe tiếng gió rít lướt cấp tốc qua trước ngực, gửi mắt nhìn, thì ra là một trong chiếc lá tùng, lá tùng rất bé nhỏ và nhẹ, vậy cơ mà lại hoàn toàn có thể bay ngang và tạo ra tiếng gió rít, công lực quả thật gớm người.Nhưng kinh người không chỉ là có vậy, hướng đi của mẫu lá tùng là một cây to khuôn khổ hai vòng tay ôm, theo Tiết chiên suy đoán, mẫu lá tùng này hẳn có thể cắm vào thân cây vài ba tấc.Nào ngờ, cái lá tùng chỉ đụng nhẹ vào vỏ cây, rồi ngay tức khắc là đà rơi xuống, hốt nhiên thấy một đốm đen bé dại theo sau lá tùng rơi xuống.Chú mắt nhìn, chỉ thấy đốm black động đậy, lộn nhị vòng trên đất liền tức thì trườn dậy, thì ra là 1 trong chú kiến rừng.Ngay sau đó, từng dòng lá tùng tiếp liền nhau bay nhanh qua, loại lá tùng nào thì cũng gây ra tiếng gió rít, và mỗi loại lá tùng mọi đánh rơi một bé kiến, lạ lùng thay, phần nhiều chú loài kiến bị tiến công rơi phần đông không chết, lộn hai vòng trên khu đất rồi bò dậy, bỏ chạy tứ tán.Cảnh tượng ấy đã khiến cho Tiết cừu kinh hãi mang lại thuỗn mặt ra, khổ luyện năm năm trong Thiên Trì, cùng với niềm căm hận ngập lòng xuống núi báo thù, các ngỡ bởi vào tốt học Thiên Trì hẳn có thể giết sạch mọi kẻ không có đạo nghĩa giang hồ nước trong sống chết Bộ, vẻ vang thiên hạ, làm sao ngờ chỉ mới gạch được hai loại trong Sinh Tử bộ thì đã chạm mặt chuyện tai ác lạ thay này.Chàng cù phắt lại nhìn, chỉ thấy một cây cổ tùng bí quyết mười mấy trượng, từng dòng lá tùng từ trên cất cánh xuống, lúc còn cách mặt khu đất chừng sáu bảy thước, đùng một cái nhanh như tia chớp bay về phía cây tùng kích thước hai vòng đeo tay ôm.Lá tùng chưa phải trực tiếp phạt ra, càng chưa hẳn vô ý rơi xuống. Tiết Cừu liếc qua cũng biết là có người dùng Huyền Qua thần công hút xuống, rồi với Khúc Dương chỉ phun đi.Huyền Qua thần công cùng Khúc Dương chỉ đều sở hữu ghi chép vào Thiên Trì, Tiết cừu khổ luyện năm năm, cũng đã đăng đường nhập thất, lúc xuống núi ngôi trường Bạch, môn võ công mà Tiết rán đã cần sử dụng đối phó với đàn bà lang bịt khía cạnh áo black định chiếm Tị Độc Bảo Cảnh của chàng đó là Khúc Dương chỉ, một môn hay học thượng cổ.Lúc ở phía bên ngoài Hạnh gia trang, môn giỏi học đại trượng phu đã sử dụng thu hết ám khí của nhóm Lam Niệm Mẫn tứ người, đó đó là Huyền Qua thần công, với hai môn xuất xắc học ấy chàng đều ngỡ đã chiếm lĩnh đến cảnh giới hư hỏa thuần thanh, chẳng ngờ tại vùng hoang sơn đó lại có một tín đồ ẩn thân công lực đã chiếm lĩnh đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, cao hơn nữa chàng một bậc.Nhất là lá tùng bởi vì Khúc Dương chỉ bắn đi rất là đúng mức, đánh rơi kiến nhưng không chết, thật là chuyện cấp thiết tưởng tượng nổi.Lúc này lá tùng vẫn ngưng, Tiết rán vội nhắm đến ngọn cổ tùng vòng tay thi lễ nói :- Đồng bảo Tiết chiên lỡ đặt chân vào đây, do dự là chỗ ẩn tụ của tiền bối, xin thứ cho tội đã kinh nhiễu, chi phí bối có thể được cho phép bái con kiến chăng?
Đoạn ngưng thần hóng đợi, hồi lâu ko nghe tiếng trả lời, lại nói :- Tiết cừu đã không tồn tại duyên bái con kiến tôn nhan của tiền bối, chi phí bối bao gồm thể cho thấy thêm quý tánh tôn danh chăng?
Tiết rán từ khi bong khỏi Trường Bạch sơn, đấy là lần thứ nhất cung kính lễ phép cùng với người, tin chắc địch thủ phải trả lời, làm sao ngờ mong chờ hồi thọ vẫn chẳng có động tĩnh gì, ngày tiết Cừu hết sức bực tức, thì thầm nhủ :- cho dù ngươi võ công cái thế, Tiết chiên này cũng đâu bắt buộc làm quen... Không! Ta đâu mang lại nỗi vô ích như vậy, ngươi không đếm xỉa cho ta, tưởng ta hại ngươi tuyệt sao? Ngươi biểu hiện tuyệt kỹ trước khía cạnh ta, ta đề xuất đấu cùng với ngươi một phen bắt đầu được. Mặc dù Huyền Qua thần công cùng Khúc Dương chỉ không bởi ngươi, mà lại ngươi cũng chưa chắc chắn tiếp nổi Kim Liên thập bát thiểm và Tồi khô Lạp Ô chưởng đang luyện đến bảy thành của ta.Nghĩ vậy, Tiết chiên liền bừng dậy hào khí, đề khí tung mình, nhanh như chớp phóng cho phía sau ngọn cổ tùng.Nhưng chuyển mắt nhìn, sau ngọn cổ tùng chẳng có bóng người nào, bất giác sững sờ, quét mắt nhìn quanh.Bỗng thấy một trơn trắng lộ diện trên lưng núi đối diện, chú đôi mắt nhìn, té ra lại là hòa thượng dịp sáng, hết sức bỡ ngỡ thầm nhủ :- Hòa thượng ấy thiệt là người hay ác quỷ thế này?- máu huynh chú ý gì vậy?
Tiết chiên nghe tiếng quay đầu lại, Cổ Tranh chẳng rõ từ dịp nào đã đứng sinh sống phía sau đấng mày râu hơn trượng, bất giác giật mình, thính lực của phái mạnh đã mất linh mẫn, Cổ Tranh vẫn lên thời gian nào nhưng mà không hay.Cổ Tranh vẫn rửa sạch rắn cùng thay vào một trong những chiếc áo dài màu sắc gần giống hệt như Tiết Cừu, tuy vậy có điều Cổ Tranh gầy yếu hơn, và cũng có thể có vẻ thanh nhã hơn huyết Cừu.Tiết chiên cười gượng nói :- trên hạ trông thấy một vị hòa thượng...Cổ Tranh khẽ mỉm cười ngắt lời :- đàn trọc đầu ấy đâu đâu cũng có, tất cả gì xứng đáng xem?
Tiết Cừu lắc đầu :- chưa phải vậy, hòa thượng ấy thần xuất quỷ mạt, võ thuật tuyệt thế, trên hạ tự tin võ thuật cao cường, tuy thế so với hòa thượng ấy hãy còn nhát xa, cùng hơn nữa, vào một ngày trên hạ đã trở nên hòa thượng ấy trêu trêu ghẹo hai lần...Cổ Tranh khi nghe đến Tiết rán báo danh tánh ko chút kinh ngạc, vậy cơ mà vừa nghe có vị hòa thượng võ công cao hơn Tiết chiên thì lại cả kinh thất sắc, cơ mà chỉ trong một nhoáng vẻ bỡ ngỡ đã chảy biến, trở về bình thường, Tiết cừu không chú ý, cùng cũng không sở hữu và nhận thấy.Chỉ nghe Cổ Tranh khẽ mỉm cười nói :- ngày tiết huynh, bọn họ mới gặp mặt gỡ nhau, tránh việc vì kẻ trọc ấy làm mất nhã hứng, đi nào!Đoạn liền núm tay Tiết cừu kéo đi, ngược với phía đi của hòa thượng.Khi xuống đến chân núi đang là giờ Mùi, Cổ Tranh với Tiết chiên cùng săn bắt vài nhỏ thú rừng nhỏ, nổi lửa lên nướng ăn.Trong lúc ăn, nhì người rỉ tai thiên nam địa bắc, Cổ Tranh những lần nói số đông thao thao bất tuyệt, nghe hết sức hấp dẫn, với thỉnh thoảng y lại khua tay múa chân, ra chiều hết sức thích thú.Tiết Cừu nhận ra sở học của Cổ Tranh khôn cùng phức tạp, đọc biết hết sức nhiều, tốt nhất là về mặt kiến văn càng thêm kinh người.Tiết rán bất giác sinh lòng khâm phục, thầm nhủ :- Nếu đã có được một người các bạn như Cổ Tranh đi cùng, trê tuyến phố hẳn hoàn toàn có thể giảm đi tương đối nhiều buồn tẻ.Nghĩ vậy, nam giới bèn hỏi :- Cổ huynh định đi đâu vậy?- đái đệ mang đến Lạc Dương thăm bởi hữu, còn huyết huynh?
Tiết Cừu mừng thầm :- tại hạ mang đến Tung Sơn! May quá, vậy là chúng ta cùng mặt đường rồi!Cổ Tranh cũng rất là phấn khởi nói :- Ồ! thật là vượt trùng hợp!Thế là, hai người lập tức lên đường. Trên đường, Cổ Tranh nói liên tu bất tận, thiệt chẳng cân đối với dáng vẻ thư sinh yếu đuối của y chút nào.Tiết chiên cười nói :- Cổ huynh thật như là một vị tiểu muội của tại hạ!Cổ Tranh trố mắt, quay đầu sang một bên hỏi :- Đó là ai vậy?
Vừa nghĩ đến Thường đái Vân, Tiết chiên liền nghe lòng đau nhói, thú vui trên khía cạnh tan biến, thì thầm nhủ :- đề nghị chi Cổ Tranh đổi lại là Vân muội thì giỏi biết mấy!- Đó là ai? quan yếu cho tiểu đệ biết sao?
Tiết cừu khẽ thở dài :- Đó là phụ nữ của một vị ân công, thương hiệu là hay Tiểu Vân!Cổ Tranh “ồ” lên một tiếng, như kinh ngạc và thần kỳ, với như nói :- hoá ra là đàn bà ta!Tiết Cừu không thể tinh được hỏi :- Cổ huynh thân quen biết Vân muội ư?
Cổ Tranh cười bí ẩn :- tè đệ nhưng mà quen biết nữ ta, nhất mực sẽ chiếm lấy trong tay ngày tiết huynh, cưới cô gái ta làm cho vợ!Tiết chiên ha hả cười to :- nếu Vân muội mà được thiết kế vợ Cổ huynh, đó thật là hạnh phúc cho Vân muội, tại hạ xin chúc mừng hai người trước!Cổ Tranh kinh ngạc :- Sao? tiết huynh ko ghen, không thương phái nữ ta ư?- Ai nói không thương? trên hạ cùng với Vân muội như là huynh muội thân sinh vậy!- Vậy sao huyết huynh ko ghen, không thích cưới phụ nữ ta có tác dụng vợ?- Chuyện ấy... Rất cực nhọc nói, vày hai tín đồ đã phương pháp xa năm năm dài, dĩ vãng chỉ với tình huynh muội, tình thủ túc, hoàn toàn không suy nghĩ gì khác. Vả lại, Vân muội tiếng ở chỗ nào, trên hạ còn không biết!- nếu như hai người chạm mặt lại nhau thì sao?- Đó thì tùy nghỉ ngơi Vân muội, vày tại hạ quá bao gồm lỗi cùng với nàng, không đủ can đảm vọng tưởng, thậm chí còn còn sợ bạn nữ giết chết tại hạ, vày tại hạ, vẫn khiến anh chị em nàng ly tán, tuy nhiên thân mọi bị ngay cạnh hại.Tiết Cừu nói đến đó, niềm bi thảm lại dơ lên ngập lòng.Lúc này trời vẫn tối, hai người đã đến trước một ngôi cổ tự, trong tự mạng nhện rác rưởi giăng đầy, như đang hoang phế truất từ lâu.Hai tín đồ bèn đi vào trong tự, quét sạch mát một góc, ngồi xuống xếp bằng, Cổ Tranh lại hỏi :- máu huynh, Vân muội của huynh có xấu xí, gồm ngu đần độn không?- hết sức thông minh lanh lợi, đẹp tựa thiên tiên!- Năm năm không gặp, máu huynh sao dám quả quyết như vậy?- trong tâm tại hạ lâu dài là như vậy!Cổ Tranh cười :- Mai kia chạm mặt lại nhau, nếu nàng ta không phù hợp Tiết huynh thì sao?- tại hạ cũng khiến Vân muội đổi mới một vị phu nhân cao siêu nhất thiên hạ!Cổ Tranh sửng nóng :- tiết huynh có phải nói mơ không vậy?
Tiết cừu cười khổng lồ :- Để mang lại Cổ huynh mở rộng tầm mắt, hẳn là Cổ huynh cũng trước đó chưa từng trông thấy.Liền thì, trước mặt bừng sáng, trong tay Tiết cừu đã cầm cố Tị Độc Bảo Cảnh tỏa sáng chói lòa.Cổ Tranh sửng nóng kêu lên :- Ồ! ghen tuông Độc Bảo Cảnh!Tiết rán vốn tin dĩ nhiên Cổ Tranh không biết, ai ngờ y vừa trông thấy vẫn buột mồm nói ra, khiến cho chàng bất giác sững sờ, độc nhất vô nhị thời chẳng thốt buộc phải lời.Cổ Tranh cười cợt nói :- Sao? Tiếc không thích cho tiểu đệ xem buộc phải không?
Tiết rán cười ngượng :- Đâu có! Đáng tiếc trang bị này là của phụ nữ, giả dụ không...Cổ Tranh nhoẻn cười :- máu huynh sao biết kẻ này chưa phải là gái?
• Truyện vào nhà sẽ không tránh khỏi còn sai sót, hi vọng mọi người góp ý thiện chí nhằm nhà hoàn thành xong hơn.
• số đông truyện trong bên là KHÔNG PASS.
• gửi ngữ và share phi yêu mến mại, chưa được người sáng tác cho phép. Xem thêm: Đạo Đức Sinh Thái Là Gì - Xây Dựng Đạo Đức Sinh Thái
• Không phát âm ở chính sách tối và ở vị trí reader trên phầm mềm vì sẽ ảnh hưởng lỗi.
• Không hỏi DROP rồi à, khi nào HOÀN, sao không đọc được, lúc nào có chương mới… vì tất cả hỏi cũng sẽ bị xóa cmt ạ.
• Cảm ơn mọi người đã xẹp thăm, chúc mọi tín đồ đọc truyện vui vẻ, ví như có thắc mắc hãy inbox fanpage.
Nhập e-mail của mọi bạn rồi nhấn "