Bạn đang xem: Đọa 3 đường ác
Dù ko thấy nhưng địa ngục cũng ko xa, mọi người đều hoàn toàn có thể nhận ra khi cái ác xảy ra trong cuộc sống đời thường xung quanh ta ngày dần nhiều. Nạm Tôn đang chỉ rõ, xan tham-tật đố, thùy miên, trạo cử-hý luận là nhân của cha đường ác. Gây nhân ác thì bầy bà hay bầy ông phần lớn có, nhưng nuốm Tôn xác quyết “đàn bà sẽ vào âm ti nhiều hơn đàn ông”, đó cũng là điều thích thú mà họ cần suy nghiệm nhằm tự rút ra bài học kinh nghiệm cho chủ yếu mình.
“Một thời Phật ngơi nghỉ nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn cấp Cô Độc.
Bấy giờ nạm Tôn bảo những Tỳ-kheo:
- Ví như mùa xuân, trời mưa đá lớn; nếu như Như Lai không ra đời chúng sanh vẫn vào địa ngục. Cũng lại như thế, bấy giờ bầy bà vẫn vào âm phủ nhiều hơn lũ ông. Bởi sao thế? Tỳ-kheo đề xuất biết: vì bố việc mà chúng sanh thân hoại mạng chung đề nghị vào ba đường ác. Nỗ lực nào là ba? Là tham dục, thùy miên cùng điều hý (trạo cử). Có ba vấn đề này ràng buộc trọng điểm ý, thân hoại mạng chung rơi vào hoàn cảnh ba đường ác. Đàn bà xuyên suốt ngày tập quen bố pháp nhằm tự vui thú. Rứa nào là ba? sáng sớm sử dụng tâm tật đố nhưng ràng buộc mình, mang đến trưa lại đem thùy miên kết buộc, về chiều lấy chổ chính giữa tham dục cột trói. Vày nhân duyên này khiến đàn bà ấy thân hoại mạng bình thường sanh vào ba đường ác. Thế cho nên các Tỳ-kheo, hãy lưu giữ lìa ba pháp này.
Thế Tôn ngay tức thì nói kệ:Tật đố, ngủ, điều hý/Tam dục là pháp ác/Dắt bạn đến địa ngục/Rốt cuộc ko giải thoát/Vì thế nên xa lìa/Tật đố, ngủ, điều hý/Cũng đề nghị lìa quăng quật dục/Chớ chế tạo ra hạnh ác kia.
Thế nên, các Tỳ-kheo, hãy ghi nhớ lìa tật đố, không trung tâm xan lẫn, thường hành ba thí, ko đắm thùy miên, hãy hành bất nhiễm, chẳng mắc tham dục. Như thế, các Tỳ-kheo, hãy học tập điều này!
Bấy giờ những Tỳ-kheo nghe Phật dạy dỗ xong, vui lòng vâng làm”.
(Kinh Tăng tốt nhất A-hàm,tập I, phẩm thờ dường,VNCPHVN ấn hành, 1997, tr398)
Có sự tách biệt hay tẩy chay chăng khi nạm Tôn nói “Đàn bà đang vào âm phủ nhiều hơn đàn ông”? hoàn toàn không, vị những gì Đức Phật nói đều dựa trên lòng từ bi, cùng nhất là sự việc thấy biết rất thật về tập nghiệp của bọn chúng sinh. Vụ việc là mỗi cá nhân nên trường đoản cú quan gần kề tập nghiệp của mình để nhận chân cụ thể về biệt nghiệp của từ thân mà nỗ lực tự chuyển hóa.
Tự tâm những tham dục, ưa gom góp gần như thứ về cho bạn mà không thích sẻ chia. Thấy người thành công xuất sắc hay được lợi danh hơn mình thì khởi lòng ghen tức, đố kỵ. Lại thêm mê say mê ngủ nghỉ, lười nhác dật dờ, chẳng hề cần mẫn tinh tấn. Tâm luôn trạo cử tạo nghiệp các chuyện, thích buôn chuyện thị phi bên trên trời bên dưới đất, ưa nói lỗi người. Một người mà sáng sủa trưa chiều tối luôn tạo nghiệp như thế thì trái báo lâm vào hoàn cảnh ba con đường ác là đương nhiên.
Không phải tự nhiên trong dân gian hình thành đề xuất thuật ngữ “bà tám”, tín đồ ưa bàn tán thị phi. Điều đó cho biết khuynh phía “Tật đố, ngủ, điều hí” tức tị ghét, đố kỵ, xan tham, mê ngủ, trạo cử, hí luận vị trí người cô bé có phần trội hơn bắt buộc “sẽ vào địa ngục nhiều hơn”. Nói như thế không có nghĩa lũ ông không tạo nên tội, ko vào địa ngục, chỉ có điều là xác suất ít rộng người thiếu phụ mà thôi.
Hiểu rõ nguyên nhân tạo ra đau buồn để chuyển hóa, trường đoản cú sửa mình. Tín đồ đệ tử Phật nguyện “lìa tật đố, không trung khu xan lẫn, hay hành ba thí, ko đắm thùy miên, hãy hành bất nhiễm, chẳng mắc tham dục” thì chắc chắn là sẽ lượm lặt quả phúc, sinh sống an vui.
Xem thêm: Sách những câu chuyện về đạo đức bác hồ chí minh (tập i), những câu chuyện nhỏ, một ý nghĩa lớn
Ai tạo ác nghiệt thì có khả năng sẽ bị đọa vào ba đường ác địa ngục, ngạ quỷ cùng súc sinh. Tốt nhất là tạo phần lớn nghiệp ác nặng vật nài thì chắc chắn là sẽ lâm vào hoàn cảnh địa ngục. Dù không một ai biết rõ về địa ngục, trừ các bậc Thánh A-la-hán trở lên và những người tạo trọng tội, tuy nhiên với niềm tin nhân quả sâu sắc, chúng ta cảm nhận được phước báo và tội báo rất rõ ràng ràng.Dù không thấy nhưng âm ti cũng không xa, mọi cá nhân đều có thể nhận ra khi điều ác xảy ra trong cuộc sống đời thường xung xung quanh ta ngày dần nhiều. Cố kỉnh Tôn đang chỉ rõ, xan tham-tật đố, thùy miên, trạo cử-hý luận là nhân của tía đường ác. Tạo nhân ác thì lũ bà hay đàn ông đầy đủ có, nhưng chũm Tôn xác quyết “đàn bà sẽ vào âm phủ nhiều hơn bầy ông”, đó cũng là điệu độc đáo mà họ cần suy nghiệm để tự rút ra bài học cho thiết yếu mình.
“Một thời Phật sống nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn cấp Cô Độc.
Bấy giờ nắm Tôn bảo những Tỳ-kheo:
- Ví như mùa xuân, trời mưa đá lớn; trường hợp Như Lai không thành lập và hoạt động chúng sanh vẫn vào địa ngục. Cũng lại như thế, bấy giờ bầy bà đã vào địa ngục nhiều hơn bầy ông. Do sao thế? Tỳ-kheo bắt buộc biết: vì ba việc mà chúng sanh thân hoại mạng chung buộc phải vào ba đường ác. Vắt nào là ba? Là tham dục, thùy miên cùng điều hý (trạo cử). Tất cả ba vấn đề này ràng buộc trọng tâm ý, thân hoại mạng chung lâm vào hoàn cảnh ba con đường ác. Đàn bà cả ngày tập quen cha pháp để tự vui thú. Nỗ lực nào là ba? sáng sớm dùng tâm tật đố nhưng mà ràng buộc mình, mang đến trưa lại đem thùy miên kết buộc, về chiều lấy vai trung phong tham dục cột trói. Vày nhân duyên này khiến bầy bà ấy thân hoại mạng tầm thường sanh vào tía đường ác. Thế nên các Tỳ-kheo, hãy ghi nhớ lìa ba pháp này.
Thế Tôn lập tức nói kệ: Tật đố, ngủ, điều hý/Tam dục là pháp ác/Dắt fan đến địa ngục/Rốt cuộc không giải thoát/Vì thế cho nên xa lìa/Tật đố, ngủ, điều hý/Cũng đề nghị lìa vứt dục/Chớ tạo thành hạnh ác kia.
Thế nên, các Tỳ-kheo, hãy nhớ lìa tật đố, không vai trung phong xan lẫn, thường xuyên hành tía thí, không đắm thùy miên, hãy hành bất nhiễm, chẳng mắc tham dục. Như thế, những Tỳ-kheo, hãy học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy dỗ xong, thăng hoa vâng làm”.
(Kinh Tăng độc nhất A-hàm, tập I, phẩm cúng dường,VNCPHVN ấn hành, 1997, tr398)
Có sự phân biệt hay tẩy chay chăng khi cố kỉnh Tôn nói “Đàn bà đang vào âm phủ nhiều hơn bầy ông”? hoàn toàn không, vày những gì Đức Phật nói đều dựa vào lòng trường đoản cú bi, cùng nhất là việc thấy biết như thực về tập nghiệp của chúng sinh. Vấn đề là mỗi người nên từ quan gần kề tập nghiệp của bản thân để nhấn chân rõ ràng về biệt nghiệp của trường đoản cú thân mà cố gắng tự gửi hóa.
Tự tâm các tham dục, ưa gom góp mọi thứ về cho khách hàng mà không muốn sẻ chia. Thấy người thành công hay được lợi danh hơn mình thì khởi lòng ghen tức, đố kỵ. Lại thêm mê say mê ngủ nghỉ, chây lười dật dờ, chẳng hề cần mẫn tinh tấn. Tâm luôn luôn trạo cử sinh sản nghiệp các chuyện, thích bàn tán thị phi trên trời bên dưới đất, ưa nói lỗi người. Một fan mà sáng sủa trưa chiều tối luôn luôn tạo nghiệp như thế thì trái báo lâm vào hoàn cảnh ba mặt đường ác là đương nhiên.
Không phải tự nhiên và thoải mái trong dân gian hình thành phải thuật ngữ “bà tám”, người ưa buôn dưa lê thị phi. Điều đó cho thấy thêm khuynh hướng “Tật đố, ngủ, điều hí” tức tị ghét, đố kỵ, xan tham, mê ngủ, trạo cử, hí luận khu vực người thiếu nữ có phần trội hơn buộc phải “sẽ vào âm ti nhiều hơn”. Nói như thế không có nghĩa lũ ông không chế tác tội, ko vào địa ngục, chỉ tất cả điều là tỷ lệ ít rộng người phụ nữ mà thôi.
Hiểu rõ lý do tạo ra khổ cực để đưa hóa, tự sửa mình. Tín đồ đệ tử Phật nguyện “lìa tật đố, không trung khu xan lẫn, thường xuyên hành ba thí, không đắm thùy miên, hãy hành bất nhiễm, chẳng mắc tham dục” thì chắc hẳn rằng sẽ gặt hái quả phúc, sinh sống an vui.